Chương 59. Bệnh viện thành phố…
Một ai đó hỏi rằng, nơi lạnh lẽo nhất là ở đâu? Chính là bệnh viện.
Bệnh viện là nơi chữa khỏi bệnh tật cho bạn, là một nơi cứu lấy rất nhiều sự sống trên thế giới, nhưng cũng là nơi diễn ra những cuộc chia cắt đầy đau thương, những sự ra đi mang bao tiếc nuối.
Phong màu trắng xóa, từ tường đến cửa, còn cả giường bệnh. Gam màu chủ đạo của bệnh viện chỉ là màu trắng đơn sắc.
Cũng vì đó mà màu đỏ dính một chút thôi, cũng thật gai mắt.
Bầu không khí bên trong bệnh viện thì như nào? Lo lắng, sợ hãi và cầu nguyện!
Tiếng khóc của các cô gái, hằng ngày bảo là mạnh mẽ lắm, chẳng rơi hạt nước mắt nào.
Sự bất lực của từng người con trai, chỉ biết dựa tường, ngồi bất thần trên ghế chờ hoặc ôm cô gái bên cạnh mình vào vỗ về.
Mai, Thủy khóc nấc, Quỳnh úp mặt hẳn vào lòng Hân, cũng chẳng hơn gì hai người kia. Tiếng khóc hòa âm với tiếng suýt soa, “thôi không sao đâu, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi!”
Hoàng đứng dựa tường nhìn các đàn chị nước mắt lã chã không ngừng, cậu chính là bất lực, bàn tay cuộn nắm đấm vẫn chưa buông lỏng ra.
Lần thứ bao nhiêu họ tới đây, cũng không biết nữa…
Đèn cấp cứu vụt tắt, vị bác sĩ già quen thuộc kia vẫn chưa về hưu. Nhìn những vị khách trẻ rất đỗi quen thuộc ngồi chờ phía ngoài, ông chỉ lắc đầu.
Không còn những câu hỏi tới tấp, “cô ấy sao rồi?”, “sẽ không sao đúng không?”,…
Đơn giản vì họ nhận thức được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chua-cuoi-anh-ten-gi-nhi/1794536/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.