"- Nam, tôi bảo cậu nghe này!
- Sao? Chuyện gì?
- Tôi muốn bảo cậu vì sao chiều tôi, nhường nhịn tôi đến thế? Tôi hỏi cậu từ đầu năm Mười một đến sát nút Mười hai cậu vẫn chưa trả lời!
- Vì người lớn nên nhường trẻ nhỏ!"
...
Linh Nhi gối đầu lên cánh tay, nằm nhoài ra bàn làm việc. Cô vốn đã gục xuống rồi lại tỉnh cả mấy lần rồi, mặt bàn gỗ quá cứng cộng với cái bụng đang sôi lên lần nữa, đánh thức Nhi dậy.
Gò má còn dư âm của nước mắt, ấm ấm lại ướt ướt. Đưa tay lau đi thì ra vệt nước, Nhi ngồi ngẩn, "mình khóc à?"
- Mèo lười, đói rồi đúng không?
Nhật Nam gõ mặt bàn Nhi lôi cô ra khỏi suy nghĩ, hộp cơm trên bàn tỏa mùi thơm khắp phòng, bụng Nhi cồn lên một trận, cô díp mắt cười nhìn Nam.
- Mua cho em hả? Ấy cảm ơn, love you! Moazz ~
Hành động chưa dứt, hộp cơm đã về tay Nhi, cô nhai ngấu nghiến, ăn ngon lành. Nam bật cười.
Cô Giám đốc nhỏ này, chẳng lẽ bị cậu bỏ đói ngầm mấy hôm sao?
- Ăn từ từ thôi, nghẹn đấy!
- Biết rồi, trẻ con nữa đâu mà...
- Cô đừng phét, cái người cô phụ huynh bên trong cô là con nhóc lên năm.
- Khe khẽ cái mồm, thư kí bên ngoài sẽ đánh giá em.
- Phòng cách âm.
Nhi chớp mắt, nuốt miếng cơm nhai dở xuống, trân mắt nhìn Nam. Cái người đứng trước mặt, một trong số những người có khả năng đối 1:1 với cô chăng?
- Hèm, Lâm Nhật Nam!
- Ê đừng gọi cả họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chua-cuoi-anh-ten-gi-nhi/1794535/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.