Có thể rằng sẽ có lúc trái tim mềm lòng dù nó có sắt đá đến đâu, nhưng mềm lòng lại chính là lưỡi dao giết chết chính mình. Bao giờ cũng vậy, kẻ mềm lòng luôn là kẻ phải chịu tổn thương.
Người cá cũng bởi vì mềm lòng mà vĩnh viễn hoá thành bọt biển đó không phải sao. Còn hoàng tử và công chúa thì lại mỉm cười hạnh phúc với nhau, có hề nhớ tới sự tồn tại của nàng hay không?
Phải, đừng bao giờ mềm lòng chỉ vì một người vô tình cho ta chút ít ân huệ.
Đưa đôi mắt hướng ra cửa sổ, Jeon Jungkook nhìn những đám mây dần trôi qua, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện. Thời gian trước, đã từng có một lần Kim Taehyung nói với cậu rằng hãy làm người tử tế hơn.
Khi nào nhỉ?
Phải rồi, khi Jungkook đánh Jeon Hanji ở trước cửa tiệm áo cưới. Khi Kim Taehyung đưa Hanji lên taxi. Hắn đã quay lại gặp cậu.
Để cầu xin cậu, hãy ngừng tay.
" Tôi không phải bạch tuyết. Mà là mụ phù thuỷ."
" Jeon Jungkook..."
" Nếu không phải rằng ả Bạch Tuyết đột nhiên xuất hiện, cướp đi tất cả của hoàng hậu thì bà ta có muốn giết ả không?"
Một bà lão đi ngang qua vô tình đánh rơi cả một giỏ táo. Nhìn bà ấy khó khăn nhặt chúng lên mà Jungkook chẳng hề mảy may thương xót. Kim Taehyung im lặng chờ phản ứng của cậu, hắn luôn luôn hy vọng Jungkook sẽ bước tới giúp đỡ cho bà ấy.
Nhưng không. Cậu bật cười khom người nhặt lấy quả táo bị lăn ở dưới đất, nhìn quả táo bị rơi đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-chi/469791/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.