“Nhóc, tình cảm giữangười với nhau chính là do ở chung lâu ngày mà bồi đắp nên. Mẹ và ba con vốn không có nhiều thời gian nhìn con lớn lên, trong lòng con có việcgì cũng không muốn nói với ba mẹ, chúng ta có thể hiểu được. Nhwung mà,chỉ mong con tin tưởng, ba mẹ đều thật sự yêu con, hy vọng con có đượchạnh phúc của mình.”
“Mẹ ~~”, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ýcủa mẹ, trong lòng Văn Mân không khỏi cảnh giác hơn một chút, mẹ đã nhìn ra điều gì sao? Không phải là cô không muốn nói, chỉ là trường hợp củacô vượt quá mức tưởng tượng, cho dù cô không e sợ mình trở thành quáivật trong mắt người khác thì dù có đem chuyện của mình ở kiếp trước nóira cũng không có ai tin, không phải sao?
“Nhóc, mặc dù mẹkhông biết trong lòng con đang lo lắng điều gì, nhưng con người phảibiết quý trọng những gì trước mắt, đối với những thứ đã từng mất đi haycòn chưa tới, con không nên tiêu phí tâm lực để quan tâm đến chúng. Nắmchắc những thứ mình có thể nắm, quý trọng những thứ hiện giờ mình đangcó mới là điều quan trọng nhất.”
Văn Mân cắn chặt môi, cúiđầu siết chặt bàn tay thon dài, trắng nõn của mình. Một câu đã từng mấtđi hay còn chưa tới của mẹ đã đánh thẳng vào lòng cô. Đột nhiên cô cảmthấy rất mờ mịt, có phải cô đã rơi vào một không gian mờ mịt vẫn chưathoát ra được.
“Mẹ ~~”, âm cuối kéo thật dài, mang theo sự quyết tâm của mình.
“Mẹ à, con rất sợ hãi.” Đôi mắt Văn Mân rũ xuống, nhất định không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527566/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.