Khương Bạch San ngồitrên bồn cầu ở phòng vệ sinh, nhìn thấy hai vạch đỏ rực hiện lên ở quethử trong tay, cô cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng.
“Sao có thể như vậy? Sao tôi có thể mang thai được?”
Ngoài việc lặp đi lặp lại hai câu nói này, cố không thể thốt ra bất cứ lời nào khác.
“Bạch San, thế nào? Có kết quả chưa?” Văn Mân đứng ngoài cửa phòng vệ sinh,một tay chống ở thắt lưng mình, cố gắng nén lại cảm giác nhức mỏi ở thắt lưng để gõ cửa buồng vê sinh.
Cho dù việc tính toán thờigian Khương Bạch San mang thai là xuất phát từ dự cảm mãnh liệt của cô,Văn Mân vẫn cảm thấy Khương Bạch San lần này nhất định có thai. Chẳngqua là trước đó cô cũng như vậy, cộng với việc chẩn đoán của bác sĩ, cho nên bản thân cô mới không ý thức được điều đó mà thôi.
Tiếp tục gõ vài cái lên cánh cửa, đợi đến khi Văn Mân không thể đứng vữngđược nữa, muốn lùi lại ngồi xuống bên giường, cửa phòng vệ sinh mới“cạch” một tiếng mở ra từ bên trong.
Cô vội vàng nhìn tới,muốn kiểm tra que thử đang được nắm chặt trong tay Khương Bạch San,nhưng bởi vì góc độ không thích hợp nên không thể nhìn thấy được gì.
“Kết quả thế nào? Là hai vạch sao?”
Vẻ mặt của Khương Bach San không có biểu cảm gì, vừa nghe thấy câu hỏi của Văn Mân, hai mắt của cô liền ửng đỏ.
Cho tới bây giờ, Văn Mân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Khương BạchSan, trong lòng không khỏi lo lắng. Chắc không phải là không có mangthai, lại bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527564/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.