Trong lúc lo lắng chosự an nguy của Phó Thiên Húc, trong lòng Văn Mân đồng thời cũng nhớ đếnmột chuyện khác, đó là đứa trẻ được Tiếu Đồng nuôi dưỡng suốt mười năm.
Anh mắt của cô vô tình liếc xuống chiếc bụng bằng phẳng của Khương BạchSan, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn cẩn thận tìm từ nói ra câu hỏi.
“Bạch San, dì cả mẹ của cô tháng này đến chưa?”
Khương Bạch San nghe vậy bất giác lắc đầu. Mặc dù dì cả mẹ của cô còn chưa cótới, nhưng trước giờ cô cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Cho nên, ý tứ trong câu hỏi của Văn Mân cũng không làm cô nảy sinh ý nghĩ gìkhác.
“Chắc là sắp tới rồi, bình thường nó cũng không ổnđịnh cho lắm, có đôi khi vài ba tháng mới đến một lần, thậm chí có lầnkéo dài tới nửa năm, gần đây tôi chăm chút điều dưỡng, tôi nghĩ chắc làsắp tới rồi.”
“Cô…Cô không nghĩ tới tình huống có thể mang thai sao?”
“A…” Khương Bạch San vốn sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu từ chối: “Văn Mân, sao tôi cảm thấy chị còn sốt ruột hơn tôi vậy chứ? Chị nói thời giannày Thiên Húc cũng bận rộn thành như vậy, chúng tôi ngay cả mặt cũngkhông nhìn thấy thì làm sao còn có thời gian tạo người nha?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô lập tức nghĩ tới một tuần trước, chồng cô khókhăn lắm mới về nhà được một lần, tuy rằng anh có vẻ rất mệt nhưng dùsao hai vợ chồng cũng lâu lắm chưa làm, hai người cũng không nhịn xuống, hình như cũng có làm một lần.
Bình thường thời gian của côkhông cho phép,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527563/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.