Không lấy được đáp ántừ Tiếu Đồng, Văn Mân đành phải tìm cách khác, tìm thời gian hẹn KhươngBạch San ra ngoài. Hienj tại bụng cô đã lớn hơn nhiều, không tiện rangoài nhưng hẹn người ta đến nhà cũng không khó khăn gì.
Văn mẹ vốn lo lắng Văn Mân suốt ngày ở trong nhà sẽ buồn, cảm xúc sẽ khôngtốt. Cho nên, lúc này thấy cô chủ động mời bạn bè đến nhà chơi, bà dĩnhiên cũng rất cao hứng.
Vui vẻ chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ, lúc này bà mới lặng lẽ ở sau lưng Văn Mân dặn dò Khương Bạch San.
“Cháu gái, trong khoảng thời gian này tâm tình của con bé nhà dì không đượctốt lắm, ba mẹ như chúng tôi cũng không tiện hỏi nhiều, cháu hàn huyênvới con bé một lúc, bảo con bé phải vì đứa bé mà biết tự chăm sóc mình.Chuyện này dì phải nhờ đến cháu thôi.”
Khương Bạch San mỉmcười vỗ nhẹ bàn tay Văn mẹ đang nắm lấy tay cô trả lời: “Dì à, dì cứ yên tâm, cháu sẽ cố gắng khuyên nhủ cô ấy.”
Nói xong, cô xoayngười bước vào phòng ngủ của Văn Mân, nếu cô còn ở ngoài này thêm chútnữa, không khéo Văn Mân lại sinh nghi mất.
Ai ~~ thật đángthương cho tấm lòng của cha mẹ khắp thiên hạ. Lúc đầu, việc kết hôn côvà Phó Thiên Húc tiến hành không thuận lợi, thật ra lý do một phần cũngvì cha mẹ hai bên.
Cha mẹ Thiên Húc là bởi vì cô không thểsinh, lo lắng con cái về sau sẽ không có người nối dõi, cho nên khônghài lòng khi anh quyết định kết hôn với cô. Cha mẹ cô lại càng khôngthích, ngay từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527560/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.