Văn Mân chuẩn bị đồ ăn tương đối nhanh, Phạm Thành chỉ phải chịu đựng tình trạng kinh khủng này chưa tới một giờ, nhưng ông vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại đối mặt với vấn đề khó khăn khác.
“Đội trưởng Phạm, tôi chỉ biết nấu vài món ăn đơn giản, cũng không biết là có hợp khẩu vị của ông không nữa.” Văn Mân một bên mỉm cười đem tạp dề cởi ra rồi ngồi xuống ghế, một bên nhiệt tình tiếp đón Phạm Thành.
“Không cần để ý, không có chuyện…”
“Khụ, khụ.”
Phạm Thành còn chưa nói xong, đột nhiên bị tiếng ho khan cắt đứt lời muốn nói, theo tiếng nói nhìn lại, thấy Tiếu Đồng dùng sức trừng mắt liếc mình mắt một cái, khóe miệng cũng tỏ rõ uy hiếp.
“Ha ha, trước lúc tới đây tôi đã ăn qua rồi, hai người cứ ăn đi, cứ tự nhiên, tôi chờ trong phòng khách cũng được.” Phạm Thành cố gắng chịu đựng cơn đói, kiên trì thốt ra lời nói dối.
“A, vừa rồi không phải đã nói cùng nhau ăn cơm sao? Sao bây giờ lại nói đã ăn rồi, ông ngàn vạn lần không cần khách khí, cứ coi như ở nhà mình, dù đã ăn rồi cũng có thể nếm thử một chút vậy.”
"Được..."
"Khụ, khụ."
“Ách…Không cần, không sao đâu, tôi quả thật đã ăn quá no rồi, ha ha.” Lúc nói lời này Phạm Thành ngoài miệng cười cười, nhưng cười này so với khóc còn khó coi hơn.
Nếu nói lúc đầu Văn Mân không phát hiện ra sự khác thường trong lời nói của hai người đàn ông này, bây giờ lại nghe một người thì ho khan cắt đứt lời người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-that-quai-go/1527482/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.