Không ổng thấy mình đàn rồi nhưng lại nghĩ mình là fan của mình, mình cũng không nghĩ được là ổng ngốc vậy nữa.
-Thằng đó sao tự nhiên ngốc bất thường vậy?
- Sau đó lại nói về một người bạn của ổng sắp về nước, cùng sở thích âm nhạc và đàn ngang ngửa mình, chuyện sinh nhật của mẹ cậu tính sao?
- Thì vẫn là tiệc thôi, cậu tính tặng gì cho mẹ?
- Tớ chưa biết nữa nhưng tớ nghĩ là một chiếc vòng ngọc chăng?
- À, mẹ cũng là fan cậu đấy hay lúc đó cậu đàn tặng bà một bài?
- Chỉ là bài hát thôi sợ là lòng thành hơi ít.
- Thế cậu nghĩ mấy chiếc vòng đó mẹ thiếu sao?
- Nếu vậy e rằng danh tính có thể sẽ bị lộ và tớ không thể yên phận làm Lục thiếu phu nhân nữa mất.
- Thì sao chứ? cậu còn lo nhà tớ không đủ vệ sĩ bảo vệ cậu sao? đến lúc đó cậu muốn bao nhiêu mẹ sẽ tuyển bấy nhiêu chỉ cần biết cậu là Tần thần mẹ chắc chắn không ngại việc này đâu.
- Vậy thì phiền mẹ quá, nhưng mà nếu mẹ thích thì cũng không phải không được.Chỉ là nhạc tớ trước giờ về tình đơn phương, cậu thật sự nghĩ nó phù hợp cho mẹ sao?
- Vậy là cậu không biết rồi, mẹ là người được đơn phương và cũng là người đơn phương người ta nha, người mẹ yêu không biết việc đó, bạch nguyệt quang của ông ấy lại là bạn thân của mẹ, lúc mẹ biết được là lúc ông ấy nhờ mẹ giúp ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chong-a-anh-het-co-hoi-roi/3551505/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.