Lễ khai giảng đã qua, các cô cậu học trò mới đó cũng đã tựu trường được một tuần rồi, nhưng có vẻ bọn họ vẫn còn nhớ thương kì nghỉ hè của mình rất nhiều, bởi trông họ có vẻ rất mệt mỏi sau một tuần học đầu tiên, và Hoài cũng không ngoại lệ. Rốt cuộc thì nghỉ hè, không phải đi học sớm, không cần học bài, làm bài các kiểu vậy nên rất nhàn nhã, giờ lại bị cuốn vào các lịch học dày đặc không dứt, bài tập cũng nối đuôi nhau tới qua mỗi tiết học khiến người ngạt thở.
Hoài ỉu xìu như con cá đuối nằm liệt trên bàn, chu môi thở dài nói với người đang chăm chú làm bài bên cạnh: "A a a a, mình không đi học nữa đâu, quá sức rồi, chết mất."
Ngước mắt lên khỏi mớ bài tập còn đang làm dang dở, Tuyền lấy tay chọc chọc má cô, mặc kệ sự phản kháng từ chính chủ vẫn nghiêm nghị nói: "Cậu á, lo làm bài đi, bằng không thứ hai cậu chết chắc với cô Quyên, tui không xí xóa giúp cậu nữa đâu."
"Tại sao đầu tuần nào tui cũng phải gặp bà cô ác ma đó!" Cô hậm hực đáp lại, tay cầm lấy bút vừa viết vừa rủa: "Rốt cuộc là đứa điên nào cho thằng cha đãng trí này vào phòng thí nghiệm làm? Để rồi thằng chả báo, làm mất cả một lượng lớn nhãn tên rồi lại bắt bọn tôi tìm tên dung dịch từ năm này sang năm khác vậy? Là đứa điên nào! Sao tàn ác quá vậy? Sao khốn nạn quá vậy?"
Tuyền ngồi cạnh nghe vậy, rụt rè ngước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-ve-la-em/2679547/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.