Editor: Kẹo Mặn Chát
71.
Khi đang ngẩn người.
Tôi bỗng thấy hơi mệt.
Tôi và Tạ Vân Ý về nhà, anh ấy nắm tay tôi, thật ấm áp.
Nhưng lúc bước xuống xe tôi lại trở về bệnh viện.
Anh ấy buông tay tôi ra và đặt tôi lên giường.
Ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ, anh ấy vẫn không thích tôi.
72.
Cơm hộp trong bệnh viện rất khó ăn, hại tôi cũng không muốn ăn gì nữa.
Dạ dày trống rỗng, đau như dao cắt.
Tạ Vân Ý lại mất tích.
Tiểu Trần nói rằng trạng thái gần đây của anh ấy rất kém, bảo tôi nên thông cảm một chút.
Lúc nhàm chán tôi lại đi tìm vòng bạn bè của Hạ Niệm Tùy, động thái mới nhất của anh ta là một tấm ảnh.
Trên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh không có một vết sẹo, cực kỳ xinh đẹp, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn.
Ống kính dường như cố ý, làm nổi bật các chữ cái khắc trên đó trông vô cùng rõ ràng.
- xyy.
*Tạ Vân Ý 谢云意 /xiè yún yì/
Tôi ôm điện thoại, chớp mắt nhìn, mùa đông không mở cửa sổ, nhưng tôi lại khăng khăng cho rằng bên ngoài nhất định đang nổi gió lớn.
Bằng không làm sao mắt tôi có thể đột nhiên chua xót đến thế này?
Thực ra không có tôi cũng rất tốt.
Hạ Niệm Tùy tốt biết bao.
Sạch sẽ, rất thích hợp với Tạ Vân Ý.
Hai người sạch sẽ ở cùng một chỗ mới xứng đôi.
Tôi sờ sờ cái bụng càng lúc càng tròn trịa, nhìn cành đại thụ khô quắt ngoài cửa sổ, càng nhìn càng suy sụp.
Tắt điện thoại đi, bức xạ không tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-toi-voi-mot-nhanh-son-tra-trang/225741/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.