Editor: Kẹo Mặn Chát
21.
Trước kia tôi rất muốn Tạ Vân Ý đánh dấu mình.
Nhưng anh ấy vẫn luôn kéo dài, mặc kệ tôi câu dẫn hay ầm ĩ với anh ấy thế nào thì anh ấy đều thờ ơ làm thinh.
Ngày hôm qua rõ ràng rất bình thường, tôi chỉ nhỏ giọng nói một câu.
Câu đó là gì?
Tôi quên mất rồi.
22.
Sổ bệnh án bị ném trên mặt đất, lộn xộn như những cánh hoa sơn trà trắng rơi rụng.
Tôi ngồi xổm xuống nhặt, vết thương trên lưng đụng phải hai ngày trước vẫn rất đau.
Lúc Tạ Vân Ý không vui luôn mang theo vẻ mặt lạnh lùng.
Anh ấy luôn trưng ra bộ mặt không có cảm xúc với tôi.
Tạ Vân Ý nhìn thấy tôi sẽ không vui.
23.
Tuyến thể bị thương cũng không thể khiến Tạ Vân Ý ở bên tôi mấy ngày, anh ấy luôn rất bận rộn.
Lúc tôi buồn chán vẫn thích đi xem vòng bạn bè của Hạ Niệm Tùy.
Anh ta sẽ không chặn tôi, anh ta chỉ mong sao tôi nhìn thấy rồi sau đó nhanh chóng cút đi.
Hầy, tôi sẽ không cút đâu.
24.
Vẫn còn rất đau.
Tuyến thể sau gáy giống như bị người ta dùng kim đâm thủng rồi nhét mấy cái đinh rỉ sét vào trong.
Vết thương có bị nhiễm trùng không?
Tôi luôn nghi ngờ bản thân mình đang thối rữa, nhưng tôi không có bằng chứng.
25.
Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng phải ở lại bệnh viện hai ngày.
Vậy mà Tạ Vân Ý lại để thư ký bên cạnh anh ấy đến nhìn tôi chằm chằm, bảo tôi làm kiểm tra toàn thân thật kỹ lưỡng.
Tôi gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-toi-voi-mot-nhanh-son-tra-trang/225740/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.