Diệp Phương Thành là kẻ cơ mặt không thể co giãn, là băng tuyết ngàn năm… có ai tin là lúc này gương mặt y lại biểu hiện toàn toàn giống như người bình thường có thể: ngạc nhiên tột độ! Thậm chí còn có thể thấy người y đang đờ đẫn ra.
Danh y kia trái lại tỏ ra vô cùng phấn kích, cười đểu nhìn y:
- Ô, ân công, tại sao mặt ngươi lại biểu hiện giống như kẻ làm chuyện xấu bị phát giác vậy? Có phải chính ngươi là tác giả của cái bụng này… – Hắn ta nhìn xuống cái bụng vẫn còn nhỏ của ta.
- Nàng mang thai… thật sao? – Diệp Phương Thành sốt sắng khẩn cấp hỏi.
- Không tin sao? – Mặt thần y đầy vả chắc chắn – Ngươi đợi mấy hôm nữa, nàng ta sẽ bị nghén, đợi thêm vài tháng nữa thì sẽ có một cặp trẻ thơ ra đời rồi!
Diệp Phương Thành nhìn ta, ta thì ngây ngốc, y thì hỗn loạn:
- Ta…ta…
- “ Ta làm phụ thân rồi!” chứ gì? – Danh y kia bồi thêm lời hộ, có lẽ hắn đã quá quen với phản ứng ban đầu ngạc nhiên chậm chạp của những kẻ mới hay tin được làm phụ thân.
Diệp Phương Thành biểu hiện phức tạp, giống như còn một nỗi khúc mắc khó có thể hóa giải trong lòng. Điều đó khiến cho Vô Nhân có chút suy tư, hắn cầm tay ta lên bắt mạch, xem tình hình bệnh trạng. Nghiền ngẫm một lúc, hắn thở dài nói:
- Quả nhiên cô nương này mất trí nhớ là do trúng phải một loại kì dược tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191201/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.