…
Ngay buổi chiều, Diệp Phương Thành đã muốn cùng ta ra ngoài. Trước khi ra ngoài, y bắt ta đội một cái nón có lụa mỏng che mặt, còn y cũng đội một cái nón rộng vành khác. Làm gì mà phải thần bí như vậy chứ…
Được ra ngoài, ta rất hứng thú nhìn ngang ngó dọc, không nhịn nổi muốn vén rèm che mặt ra nhìn rõ hơn, nhưng mỗi lần như vậy y đều kéo xuống, lạnh lùng nghiêm khắc nhắc nhở, còn phóng ngựa đi nhanh hơn…
Ngựa dừng lại ở một con đường nhỏ trong trấn, trước một y xá. Diệp Phương Thành đỡ ta xuống ngựa, ta lập tức lại vén rèm ra nhìn nhìn ngó ngó…
Đó là một y xá nhỏ và rất yên tĩnh, cánh cổng khép hờ, không có ai ra vào, coi bộ không phải là một y xá nổi tiếng. Hơn nữa còn nằm tại một nơi vắng vẻ như vậy…
Diệp Phương Thành gõ nhẹ vào cánh cổng gỗ, nó kêu bộp bộp cùng kẽo kẹt. Thực sự có phần hoang phế cùng bí ẩn…
Một hồi sau, có một tiểu đồng chừng mười hai, mười ba tuổi, trên tay vẫn đang cầm chổi bước ra, gương mặt không mấy niềm nở.
- Các hạ, y xá tạm thời đóng cửa…, sư phụ đã bế quan…
Diệp Phương Thành vẫn bình tĩnh, đưa ra một tín vật là một cái bình sứ nhỏ kì dị.
- Phiền bẩm lại với lão danh sư, ta là Diệp Phương Thành xin cầu kiến.
Tên tiểu đồng kia cảm nhận được khí chất phi thường của Diệp Phương Thành, cũng phải kính nể vài phần. Nó vội vàng cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191199/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.