- Ba người gồm cha chồng ngươi và hai tên trái phải đã đi “lánh nạn” rồi, họ sợ gương mặt và thái độ của tướng công ngươi nên chưa sáng đã kéo nhau rời khỏi, để lại mình ta đối phó… – Nói hết câu thì bà thở dài.
- Cũng phải, là các người bắt ép ta và y! – Ta có phần hờn giận nói – Vậy…. vậy y không phải cũng đã bỏ đi?
Cũng có thể y không muốn nhìn mặt ta, không muốn đối mặt ta, muốn phủi tay nên cũng bỏ đi trước rồi. Phải thôi, y phủi tay thì cũng không ai có cớ oán trách, trên danh nghĩa đàng hoàng ta còn là kế mẫu của y, là cặp vợ chồng kia không biết nên đã làm ra chuyện hồ đồ đó.
Nhưng quái lạ, Mộc nương không hỏi gì ta chuyện đó sao? Hay Diệp Phương Thành cũng chưa nói với họ thật ra ta là quý phi nương nương bỏ trốn?
- Chưa có bỏ đi… – Mộc nương híp mắt cười rồi cũng ngồi xuống bên cạnh – Ngươi sợ y sẽ từ chối ngươi, ném cho ngươi hưu thư à, kể cả y làm vậy, ta cũng thay ngươi đòi công đạo!
- Vậy vậy… – Ta cuối cùng cũng vì bản thân mình mà đòi lại quyền lợi – Mộc tiền bối, chuyện người muốn cũng đã đạt được rồi, mau cho ta thuốc giải!
Có thuốc giải xong, ta sẽ rời đi, vĩnh viễn không cần nhìn mặt Diệp Phương Thành, chính là phải đi thật xa, đi khỏi cái chốn Đông quốc chết tiệt này…
Coi như một tai nạn đi, dù sao ta cũng là người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191061/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.