Ta nhớ rằng buổi chiều đi học về, chỉ vì vươn tay sang cái giỏ xe của bạn cướp hộp me gừng mà mất tay lái, loạng choạng ngã ra đường, vừa kịp lúc có cái xe tải cỡ lớn lao đến…
Cái xe tải ác ôn đó chèn qua ta, sau đó… Phải rồi, ắt là ta còn sống, còn đang nằm trong bệnh viện. Khắp người ta không có chỗ nào không ê ẩm đau nhức, hẳn là hậu quả của một cái xe tải chèn qua chèn lại…
- Mẹ ơi ~! – Miệng ta vô thức gọi.
- Đây, ta tới đây, Tiểu Ly, bảo bối của ta! – Một giọng phụ nữ mềm mại bên tai – Nương của ngươi đã tới rồi!
Ta có chút tò mò, mệt mỏi mở mắt…
Không phải là mẹ ta, là… người ngày là Mộc Doanh Doanh! Ta đã nhớ lại tất cả…
Và… và còn cái chuyện quan trọng nhất… ta… đêm qua…
Lúc này ta tỉnh táo lại thì thấy mình không còn ở căn hầm, mà nằm trong cái phòng của lừa nhỏ, nhìn ra cửa sổ thấy trời đã sáng bảnh…
Nhưng quan trọng hơn, điều lo ngại khiến ta không thể chờ đợi mà kéo cái chăn mỏng đang phủ trên mình ra…
Một thân thể trắng trẻo bạch ngọc dày đặc những dấu vết to nhỏ, cái đỏ cái tím… Cái nốt thủ cung sa màu đỏ trên cánh tay đã biến mất một cách kì diệu…
Ta… Ta…
Ta đã làm chuyện đó…
Làm chuyện đó… với… với Diệp Phương Thành!
Bây giờ ta nên làm gì? Khóc lóc, la hét, bát nháo, đập đồ đạc, đòi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191059/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.