Ba ngày sau, ta chỉ ở trong phòng nghỉ ngơi, có phương thuốc chữa trị hữu hiệu của Hi Nhi, chân ta bình phục thần kì, đã có thể đi lại bình thường được. Ta vốn nghĩ hắn chỉ biết mấy thứ tà môn độc dược, không ngờ còn biết cả chữa trị. Nhưng dù thế nào ta vẫn thấy hắn có phần mất hình tượng.
Trong liên tưởng của ta, một soái ca hoàng tử ắt phải lạnh lùng cao ngạo, tay cầm kiếm… chứ không phải một tên phong lưu nửa vời, bên trong lại thâm độc khó lường, chuyên xài ám khí độc dược ~.~
Cuối cùng cũng đến ngày đi săn. Từ tờ mờ sáng, đã có người lẻn vào phòng ta. Chính là hắn, Diệp Thần Hi.
- Cơ Nhi, mau dậy thay trang phục! – Thần Hi lay lay cổ tay của ta.
- Còn rất sớm, ngươi thật vô duyên! – Trong cơn ngái ngủ ta quên mất chuyện quan trọng, cuộn trong chăn ngủ tiếp.
- Nàng không dậy cũng được, ta thay đồ dùm nàng! – Thấy điệu cười mờ ám của Hi Nhi ngay bên tai.
Ta đang trong mộng đẹp, chợt thấy nửa người trên bắt đầu có cảm giác lành lạnh. Quần áo của ta sao lại từng cái bong ra?
“MMMMMMMMMMMM” – Đây là tiếng hét của ta bị chặn trong bàn tay của hắn. Rốt cuộc thì ta đã tỉnh.
May mà hắn chưa lột yếm của ta >”
- Cơ Nhi, chúng ta không đường đường chính chính đi được, hôm nay nàng phải đóng giả nô bộc của ta, thay cái này vào trước, lát nữa ta hóa trang cho nàng…
- Hừ… –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-thien-ha-chang-chon-giai-nhan/2191011/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.