Lòng đất rầm rì tiếng nổ, phải đến nửa cái nội thành nghe thấy.
***
"Xem ra cộng sự loài người của anh không tin anh." Trần Đãng nói.
Hình Tất ngồi tựa lưng ghế, cơ thể đã không cử động được nữa.
"Đầu óc vẫn cứ dở như vậy." Hình Tất nhìn gã.
"Là sao?" Trần Đãng nghiêng đầu.
"Cậu ấy không tin các người." Hình Tất nói.
"Sợ chúng tôi khống chế anh hả," Trần Đãng bảo, "thế thì vẫn là không tin anh, cậu ta không tin anh kháng được khống chế."
"Ít ra bây giờ các người đã rõ," Hình Tất nói, "rằng có khống chế tôi cũng vô ích."
Trần Đãng nhìn Hình Tất, chừng như không hiểu lắm.
Hồi lâu mới hỏi một câu: "Tại sao? Loài người không hề mạnh, thành phố Mây sắp diệt vong rồi, những con người được nó bảo vệ cũng sẽ chết đi, chúng không sống được trong thế giới này nhưng chúng ta thì có thể. Những thứ mà anh muốn bảo vệ chẳng chịu nổi một đòn, anh hiểu rõ điều đấy."
Hình Tất nhìn xuống đất, không lên tiếng nữa.
"Biết đâu chúng tôi có cách giải phóng kí ức của anh." Trần Đãng nói.
Hình Tất im lặng.
"Loài người không hề xem chúng ta là bạn," Trần Đãng bảo, "số kí ức ấy sẽ tuyên bố với anh như thế. Nếu anh cần, biết đâu bọn tôi có thể mang chân tướng đến cho anh."
Hình Tất vẫn cứ trầm mặc.
"Đâu phải đến giờ chúng ta mới cộng sinh được với cảm nhiễm, từ đầu chúng ta đã biết mình có thể cộng sinh rồi," Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-dao-nguyen/3514109/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.