Đây là lần đầu tiên anh trông thấy Hình Tất giết người kiểu này.
***
Bắt buộc phải tin tưởng Hình Tất, vì trong hành trình thị trấn Rừng Đông này, mỗi một khâu từ vấn đề an toàn, đường đi nước bước đến chuyện có thể sống sót tới nơi hay không đều nhờ vào hắn cả.
Khưu Thời bỗng cảm nhận được một cách vô cùng sâu sắc về sự khác biệt khổng lồ giữa con người và người máy sinh hoá.
Sau khi trời tối hẳn, anh liếc nhìn Hình Tất vẫn đang lái xe: "Anh có cần nghỉ không?"
"Giờ thì không," Hình Tất nói, "cậu ngủ đi."
"Xe còn bao nhiêu xăng?" Khưu Thời hỏi.
"Nếu xe vẫn ở yên chỗ cũ lúc chúng ta quay lại, thì đủ để lái về thành phố Mây." Hình Tất bảo.
"Ừ." Khưu Thời nhắm mắt, hạ phẳng ghế.
Anh vốn đã cực kì buồn ngủ, đường đi cũng bằng phẳng hơn trước nhiều, song bây giờ định ngủ lại không vào giấc được.
"Lúc không ai trò chuyện cùng, thì anh có suy nghĩ gì trong đầu không?" Khưu Thời khép mắt hỏi.
"Có." Hình Tất đáp.
"Vậy hồi nãy anh đang nghĩ gì?" Khưu Thời hỏi.
"Tại sao cậu lại lau tay bằng áo tôi." Hình Tất nói.
Khưu Thời mở choàng mắt, ngớ ra một lúc mới bật cười: "Có hả? Tôi quen rồi."
"Quen lau tay vào người khác hả?" Hình Tất bảo.
"Ừ." Khưu Thời gối đầu lên cánh tay, "Vậy anh có nghĩ ra được lý do chưa?"
"Tiềm thức cậu đã xem tôi là bạn rồi." Hình Tất trả lời.
"Đừng nói xàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-dao-nguyen/2736240/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.