Loài người có tham vọng khống chế tất cả, nhưng lại không có năng lực để khống chế tất cả.
***
Đây chắc là đêm yên tĩnh nhất mà Khưu Thời lớn bằng này mới thấy.
Lúc ở ngoại ô, dù là khi "Rừng Rậm" vừa quét qua, khắp nơi không còn sự sống cũng chẳng yên tĩnh như vậy, vì có tiếng công nhân dọn xác trò chuyện và đi lại, có tiếng một vài hòn đá bị phong hoá long ra thình lình trượt thẳng xuống chân núi, ngay cả mặt trăng như cũng có tiếng lòng.
Nhưng nơi này cực kì yên tĩnh, ngoài tiếng dòng chảy thật khẽ thi thoảng lướt qua tai thì chỉ còn tiếng nổ lép bép ngày càng nhỏ của đống lửa bên cạnh.
Mùi máu tanh sực mũi cuối cùng đã buộc Khưu Thời phải ngồi dậy.
Hình Tất thất thần trên chiếc ghế đối diện ngước mắt lên nhìn anh.
"Anh có khứu giác không?" Khưu Thời hỏi.
"Có." Hình Tất nói, "Công nhân dọn xác mà không quen mùi này à."
"Sức mấy quen được," Khưu Thời nói đoạn đứng dậy, lời Hình Tất nói khiến anh đứng cạnh đống lửa mà vẫn hơi lạnh sống lưng, "lúc bọn tôi dọn xác chẳng lắm máu thế này."
Hình Tất cũng đứng dậy, Khưu Thời tưởng hắn muốn giúp, rốt cục hắn lại cứ đứng ề ra đấy.
Khưu Thời đành thả chân của một cái xác vốn đã khiêng lên xuống: "Có phải chưa từng thấy người ta dọn xác không? Lại còn đứng dậy học hỏi nữa."
"Đổi chỗ thôi." Hình Tất rút một khúc củi lên khỏi đống lửa, mượn ánh lửa nhìn quanh, "Mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chon-dao-nguyen/2736237/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.