Hôm sau hai người vẫn đi học bình thường, nhưng Phong Quân cả đêm qua vẫn không tài nào chớp mắt nổi vì cơn ác mộng hôm qua.
Cứ tài liệu này rồi tài liệu kia, chưa xử lý xong thì lại có thêm cái khác nữa, đến khi nó đã cao và rộng như một toà nhà thì đổ rụp xuống như thủy triều lớn, cậu cứ cấm đầu mà chạy nhưng kết cục là bị đống giấy tờ chôn vùi thân mình.
Mắt cậu giờ giống như con gấu trúc vậy, ngay cả bạn cùng lớp cũng đều hỏi thăm cậu nguyên do tại sao lại thành ra thế này, chỉ đơn giản nói là gặp ác mộng mà thôi.
Phi Hạ cũng vừa lúc tới lớp liền thấy cậu thì rất hớn hở, nhưng giây sau lại thấy cặp mắt quàng đen thì lại cười lớn hơn bất kì ai: “Cậu khai thật, mắt cậu như bị ai đánh vậy hả? Nó như gấu trúc vậy, y chang con hôm qua tớ đi xem ở sở thú……”
Phong Quân thở dài: “Tớ bị cha tớ nhờ xử lý công việc, tối hôm qua còn mơ thấy nó nhấn chìm tớ nữa, chắc tớ lại không dám làm nhân viên văn phòng quá….”
Phi Hạ không quan tâm tới ý tứ ngồi kế bên cậu nói rõ: “Cậu thế mà cũng muốn trở thành nhân viên văn phòng hả? Bỏ đi, tớ nghe cha tớ kể lại, nó như một cái địa ngục hơn cả tưởng tượng đấy.”
Nó sẽ dữ dội hơn nếu cậu thử trải nghiệm một ngày ở tại đấy luôn, Phong Quân thầm nghĩ vậy.
Sắp tới giờ vào học, hai người lại bàn thêm một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chom-no-trong-ang-mua/3449848/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.