Những ngày sau đó, rắc rối và nguy hiểm bắt đầu đeo bám những người xung quanh Tần Vũ Mộng.
Tần Vũ Mộng cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng sự bất an trong lòng cô ngày càng lớn dần. Cô thường xuyên quan sát và lặng lẽ bảo vệ những người mà cô quan tâm, đặc biệt là Tố Oanh và những thuộc hạ trung thành của mình. Nhưng không phải lúc nào cô cũng kịp thời.
Một ngày, Tố Oanh gọi cho cô, giọng đầy hoảng sợ. " Mộng Mộng, tiệm hoa lại bị phá hoại! Họ để lại một mảnh giấy, nhưng... tớ không dám mở ra."
Tần Vũ Mộng lập tức đến tiệm hoa của Tố Oanh, và cảm giác lo lắng biến thành cơn giận khi cô nhìn thấy mảnh giấy có dòng chữ nguệch ngoạc: "Rời khỏi Cố Dạ Hàn, nếu không những người xung quanh mày sẽ phải trả giá."
Cô siết chặt mảnh giấy trong tay, ánh mắt lạnh lùng. "Tố Oanh, đừng lo. Tớ sẽ không để bọn chúng đụng đến cậu lần nữa," cô nói, nhưng trong lòng cô dâng lên nỗi bất an khó tả.
Không chỉ có Tố Oanh. Một trong những thuộc hạ thân cận của cô bị phục kích trên đường về nhà, để lại một lời cảnh báo tương tự. Những sự kiện xảy ra liên tiếp khiến cô hiểu rằng mẹ nuôi của mình đã bắt đầu thực hiện lời đe dọa.
Tần Vũ Mộng không nói gì với Cố Dạ Hàn, cô vẫn muốn tự mình xử lý mọi việc, nhưng sự căng thẳng ngày một dày đặc khiến anh không thể không nhận ra. Dạ Hàn cố gắng tìm hiểu qua thuộc hạ, nhưng không ai biết lý do tại sao cô ngày càng thu mình lại.
Một buổi tối, khi trở về sau cuộc điều tra, Cố Dạ Hàn tìm thấy Tần Vũ Mộng đang ngồi trong phòng tập, tay cầm khẩu súng, ánh mắt đầy kiên định nhưng cũng không giấu nổi sự mệt mỏi. Anh bước vào, ngồi xuống cạnh cô, nhưng cô không nhìn anh.
"Em nghĩ rằng tự mình gánh vác tất cả là cách để bảo vệ mọi người sao?" giọng anh trầm tĩnh, nhưng mang theo sự trách móc.
Tần Vũ Mộng quay đầu, ánh mắt cô lấp lánh sự quyết tâm. "Đây là chuyện của tôi. Tôi không cần anh hoặc bất kỳ ai dính dáng vào."
Cố Dạ Hàn nhìn sâu vào mắt cô. "Em không nhận ra rằng những người quanh em đang gặp nguy hiểm chỉ vì kẻ
thù của em biết rằng em muốn bảo vệ họ sao? Một mình em sẽ không thể ngăn chặn tất cả."
Cô im lặng, những lời nói của anh chạm đến nỗi lo sâu thẳm trong lòng cô, nhưng cô vẫn không thể buông bỏ ý .
nghĩ rằng tất cả là trách nhiệm của mình.
"Anh không hiểu," cô thì thầm.
Cố Dạ Hàn đứng dậy, nhìn cô đầy kiên quyết. "Có thể em nghĩ anh không hiểu, nhưng em sai rồi. Anh sẽ không để em tiếp tục chịu đựng điều này một mình, dù em có thích hay không."
Dù không nói thêm gì, Tần Vũ Mộng biết anh sẽ không dừng lại. Anh sẽ làm mọi cách để lật tẩy kẻ đứng sau, và cô không thể ngăn anh. Cả hai đều hiểu rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một cơn bão lớn.
Tối đó, Tần Vũ Mộng nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà tối đen. Tiếng kim đồng hồ tích tắc vang vọng trong căn phòng yên ắng như nhắc nhở cô về thời gian đang trôi qua không ngừng. Lòng cô nặng trĩu, những gương mặt của những người thân thiết lần lượt hiện lên trong đầu: Tố Oanh, những thuộc hạ trung thành, và cả...
Cố Dạ Hàn.
Cô siết chặt ga giường, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định. Cô không thể để những người vô tội tiếp tục bị lôi vào vòng xoáy nguy hiểm này. Cô không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự tổn thất nào nữa.
"Phải kết thúc tất cả," cô thì thầm, giọng khẽ như gió thoảng.
Cô ngồi dậy, đôi chân trần chạm xuống sàn lạnh buốt. Cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng trời đêm đen kịt.
Từng cơn gió thổi mạnh làm lay động những tán cây, cũng giống như sóng ngầm trong lòng cô đang cuộn trào mãnh liệt.
Tần Vũ Mộng quay người lại, mở tủ lấy ra một con dao găm nhỏ và khẩu súng quen thuộc. Cô giấu chúng kỹ lưỡng vào trong người. Không thể tiếp tục do dự nữa.
Trong đầu cô đã có kế hoạch, một kế hoạch nguy hiểm nhưng cần thiết. Cô sẽ tự mình đối mặt với mẹ nuôi, tìm cách kết thúc tất cả trước khi mọi thứ đi quá xa. Cô biết rõ làm vậy đồng nghĩa với việc bước vào miệng hổ, nhưng với cô, đây là con đường duy nhất để bảo vệ những người cô quan tâm.
"Xin lỗi... nhưng lần này, không ai có thể ngăn được tôi."
Cô mở cửa phòng, bước ra ngoài với những bước chân nhẹ nhàng và dứt khoát. Hành lang tối om, những tên thuộc hạ đang gác phía xa không hề hay biết cô đã lặng lẽ rời đi. Cô nhấn nút mở khóa xe, ngồi vào ghế lái và phóng đi trong màn đêm tĩnh mịch.
Ở phía sau, Cố Dạ Hàn vừa trở về sau cuộc họp, bước vào nhà thì nhận ra không khí có điều gì đó bất thường.
Một cơn gió nhẹ từ hành lang lùa vào. Anh cau mày, trực giác mách bảo có chuyện không ổn. Anh nhìn lên căn phòng của Tần Vũ Mộng, cánh cửa khép hờ như một lời cảnh báo.
"Lại tự mình hành động nữa sao?" Anh siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lùng và sắc bén.
"Người đâu! Định vị xe của Tần Vũ Mộng, lập tức báo cáo vị trí!" Anh ra lệnh, trong lòng dâng lên một cơn sóng dữ. Anh không cho phép cô một lần nữa đặt mình vào nguy hiểm mà không có anh ở bên.
Đêm nay, cả hai đều đã lựa chọn đối đầu, nhưng chẳng ai biết liệu họ có thể thực sự bảo vệ được nhau hay không.
Tần Vũ Mộng bước vào căn phòng lớn. Không khí bên trong nặng nề, tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gót giày của cô vang vọng. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm chiếu xuống tạo thành những vệt dài, nhấn nhá lên gương mặt sắc sảo của người phụ nữ đang ngồi ở ghế chính giữa.
Mẹ nuôi của cô ngồi đó, một tay chống cằm, tay còn lại xoay nhẹ ly rượu. Ánh mắt bà ta quét qua cô, mang theo sự kiêu ngạo và lạnh lùng.
"Ta biết thế nào con cũng sẽ đến," bà lên tiếng, giọng nói đều đều, nhưng từng chữ lại như một nhát dao sắc bén.
"Một đứa con gái ngu ngốc như con, lúc nào cũng chỉ biết lao đầu vào chỗ chết."
Tần Vũ Mộng siết chặt tay, ánh mắt không chút dao động. "Tôi đến để kết thúc tất cả. Bà muốn gì ở tôi thì cứ nhằm vào tôi, đừng động đến những người khác.
Mẹ cô bật cười khẽ, tiếng cười khô khốc vang lên trong căn phòng trống. Bà ta đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cô. "Những người khác? Ý con là đám người mà con gọi là 'bạn bè'? Cả Cố Dạ Hàn nữa sao?"
Nghe đến tên anh, ánh mắt Tần Vũ Mộng lóe lên vẻ cảnh giác. "Bà đừng kéo anh ấy vào chuyện này."
"Ta đâu cần làm gì. Chỉ cần nhìn con thôi cũng đủ biết con yếu đuối đến mức nào," bà ta cười nhạt, ánh mắt khinh miệt. "Ta đã tạo ra con, nhưng cuối cùng lại nhận được gì? Một đứa phản bội, một con cờ không nghe lời. Con nghĩ rằng rời xa ta thì sẽ được yên ổn sao?"
"Phải," Tần Vũ Mộng đáp, giọng chắc nịch. "Tôi đã cố gắng rời xa cái bóng của bà, nhưng bà không chịu buông tha. Bà đã phá hủy cuộc đời tôi, giờ còn muốn hủy hoại cả những người xung quanh tôi. Tôi sẽ không để bà làm điều đó nữa."
Mẹ cô nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh. "Vậy sao? Để ta xem con làm được gì. Con đến đây một mình, không đồng minh, không kế hoạch, chỉ có sự ngu ngốc và bốc đồng. Con nghĩ mình đủ khả năng chống lại ta?"
Tần Vũ Mộng siết chặt con dao trong tay áo khoác, ánh mắt kiên định. "Nếu phải chết để chấm dứt mọi thứ, tôi cũng sẽ làm. Bà có thể tiếp tục chơi trò quyền lực của mình, nhưng tôi sẽ không để bà điều khiển cuộc đời tôi nữa."
Mẹ cô dừng lại, ánh mắt đầy thích thú nhìn cô. "Quả nhiên là con vẫn giống ta. Dám thách thức, nhưng lại không đủ sức mạnh."
Bà ta vẫy tay, những bóng người từ phía sau hiện ra, vây kín Tần Vũ Mộng.
"Được rồi, con muốn kết thúc tất cả. Vậy thì để ta dạy cho con bài học cuối cùng," bà ta nói, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm. "Con phải học cách chịu đựng đau đớn mà vẫn sống sót. Chỉ khi đó, con mới hiểu thế nào là quyền lực thực sự."
Tần Vũ Mộng siết chặt cán dao, đôi mắt đầy vẻ cương quyết. "Nếu đây là điều cuối cùng tôi phải làm, thì tôi sẽ không chùn bước."
Những kẻ xung quanh bắt đầu tiến lại gần, và cô biết, đêm nay sẽ là trận chiến mà cô không thể thua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]