Bà ta cười the thé độc ác, một tay cầm dao rạch lên mu bàn tay tôi một nhát thật dài…
Đau đớn khiến tôi tỉnh dậy!
“Tâm ơi, tỉnh lại đi con, tỉnh lại đi…” trước mặt tôi là khuôn mặt giàn dụa nước mắt của mẹ.
Đau. Tôi cảm thấy tay mình đau, giơ bàn tay phải lên thì thấy máu đang chảy.
Sao thế này? Tôi sao thế này? Mơ thành thật ư, bà ta ko chì điều khiển tâm trí tôi, làm tôi phát điên mà còn làm hại tới cơ thể của tôi. Bà ta là một con quỷ, một con quỷ…
“Khụ…khụ…cô ta đã ra tay rồi!” Thầy Hoang được dìu đến, khuôn mặt trắng bệch.
Tôi nhìn ông ta đầy căm hận rồi đứng lên, lắc đầu nói với mẹ “Chúng ta trở về Hà Nội thôi!”
“Tay con làm sao thế này? Bà ta…bà ta làm con bị thương ư?”
“Ko sao đâu mẹ!”
Trời đã sáng. Tôi quấn tạm băng gạc cầm máu rồi rời khỏi nhà thầy Hoang. Khi chúng tôi bước ra đến cổng, chàng thanh niên người Dao được thầy Hoang nhặt về nuôi chợt chạy đến, bảo với chúng tôi “Thầy tôi nói thầy bất lực rồi, tính mạng thầy cũng sắp ko giữ được. Cô thử đến chùa Hàm Long gặp thiền sư Dương Đằng, có thể ông ấy sẽ giúp được!”
“Cám ơn…cám ơn…” mẹ tôi mừng rỡ cảm tạ, còn tôi thì im lặng. Tôi ko cảm ơn ông ta vì đó là điều đương nhiên ông ta phải làm để chuộc lại lỗi lầm những tội ác mình đã gây ra trong quá
khứ.
“Cố nốt đêm nay, mai chúng ta sẽ về Bắc Ninh gặp thầy Dương Đằng nhé con gái!” Mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choi-ngai-nhan-qua/4604200/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.