Sự kinh hãi trong lòng rốt cuộc giống như từng đợt sóng biển dâng tràn qua đi, bên gò má của Dụ Thiên Tuyết dính mấy sợi ướt nhẹp mồ hôi, bết dính trên da thịt trắng nõn nhìn thực mê người, cô ngước mắt lên, ánh mắt trong suốt mang theo chút ủ rũ chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt.
“Đã trễ thế này anh còn chưa ngủ? Công ty có rất nhiều việc phải xử lý à?”
“Lập tức xong ngay,” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, hôn lên trán của cô: “Mấy ngày nay bận rộn chuyện của Y Y và Thiên Nhu, anh không quan tâm nhiều đến chuyện bên công ty, vì thế mới tồn đọng lại một ít việc, nhưng sẽ mau chóng xử lý xong, em ngủ trước đi, lát nữa anh ngủ.”
Dụ Thiên Tuyết có chút tham luyến vòng tay ấm áp của anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh, cắn môi, không muốn buông ra.
“Như thế nào, nhớ anh à……” Nam Cung Kình Hiên cười rộ lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm của cô, dịu dàng hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói khàn khàn mang theo ngụ ý.
Cả người của Dụ Thiên Tuyết run lên, ngay lập tức phát hiện ra ý đồ của anh.
Cô thoáng trốn tránh, mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Em mới không có, anh đừng có không đứng đắn.”
Dưới ánh sáng nhu hoà, ý cười trên gương mặt của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự mị hoặc quyến rũ lòng người, đôi môi anh nhẹ nhàng dán vào gò má của cô, thấp giọng thì thầm: “Anh thật hy vọng không có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, để có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536964/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.