Trong nháy mắt, cả người Thiên Nhu chấn kinh. Việc này phát sinh chỉ trong một giây đồng hồ, mắt thấy cô bé đã chạy về phía mình, nửa đường lại bị người ta che miệng bắt đi, trong đầu Thiên Nhu báo động kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên hướng về phương hướng kia chạy tới. “Ai đó!!” Cô kêu to một tiếng, ra sức chạy nhanh tới địa phương mà bóng dáng kia vừa mới chui vào, chân dẫm trên một mảnh cỏ mềm xốp: “Là ai! Ra đây!…… Trả con bé lại cho tôi!” Thiên Nhu hoảng sợ trừng to mắt trong bóng đêm lờ mờ, hai tay vòng trên miệng giống như một cái loa, kêu to: “Ra đây! Trả đứa nhỏ lại cho tôi!…… Y Y, em ở đâu, trả lời chị đi!” Đột nhiên cô nghe được tiếng động nhỏ, hình như là tiếng bước chân dẫm trên mặt cỏ chạy tới, cô cả kinh chạy về phương hướng đó, thậm chí có cảm giác càng lúc càng gần, còn có thể nghe được Y Y phát ra tiếng “Ưa ưa!” do bị che miệng, cô vạch lung tung ở bụi hoa, cho đến khi chui ra bên kia thì đã tới phía sau chung cư. Trời tối đen không một tia sáng, Thiên Nhu chỉ có thể nương ánh đèn lờ mờ phát ra từ chung cư để phân rõ vị trí, cô đảo mắt nhìn xung quanh, gấp gáp và hoảng sợ đến độ muốn khóc, giơ tay che miệng, cố đè nén xuống, tập trung nghe ngóng phương hướng người kia ở đâu. Dám ở bên trong khuôn viên chung cư ngang nhiên chặn bắt một đứa bé như vậy, thật sự là quá lớn mật!! Nhưng cố tình giờ này trong khuôn viên chung cư lại rất ít người, cô không có bất kỳ cách nào, hô hấp như muốn ngừng lại, trong mắt ngân ngấn nước mắt, tập trung nghe ngóng động tĩnh chung quanh. Tiếng động nhỏ kia lại truyền tới lần nữa. Thiên Nhu run rẩy, không chút do dự chạy về phía phương hướng kia. Chính là không ngờ, vừa mới chạy đến phía sau vách tường, bỗng nhiên một vùng tối thui từ trên trời giáng xuống, Thiên Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, một cái bao tải trùm xuống từ đầu đến chân cô, cô chỉ kịp thét lên một chói tai, miệng đã bị người ta gắt gao bụm lại dù cách một cái bao tải! Thiên Nhu giãy giụa, nhưng ở trong cái bao tải tối đen không biết trời nam đất bắc, cô có giãy giụa ra sao cũng vô dụng, hô hấp càng lúc càng yếu, trước mắt càng lúc càng mơ hồ, hình như thân thể bị trói bằng một sợi dây thừng, có một cánh tay kiên cố ôm chặt eo cô, cô từ từ ngã xuống, cả người bị ngạt thở ngất xỉu trong cái bao tải tối đen…… ***** “……!” Giật mình một cái, Dụ Thiên Tuyết hét lên một tiếng bừng tỉnh từ trong giấc mộng. Ở bên cạnh, Nam Cung Kình Hiên xử lý công việc của công ty vẫn còn chưa ngủ, nhìn thấy cô bỗng nhiên tỉnh lại, nhíu mày, lập tức đi qua. “Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại thức giấc?” Nam Cung Kình Hiên vặn bả vai cô qua, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt thì lập tức ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Sao lại thế này? Ra nhiều mồ hôi như vậy.” Lúc này, Dụ Thiên Tuyết giống bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, ôm ngực, dồn dập thở hổn hển. “Em…… Em mơ thấy ác mộng……” Cô nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chọc người trìu mến. “……” Nam Cung Kình Hiên ôm cô thật chặt, để cho cô dựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng hôn vầng trán đầy mồ hôi của cô: “Sao lại mơ thấy ác mộng? Ác mộng gì, nói cho anh nghe.” “Em cũng không rõ ràng lắm, lung tung rối loạn, hình như em mơ thấy chuyện rất xấu, nhưng hiện tại em lại không nhớ……” Dụ Thiên Tuyết suy yếu vùi đầu ở trong cổ anh, giọng khàn khàn nói. Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, yêu thương hôn lên khóe miệng của cô: “Chắc do mấy ngày nay anh quá lăn lộn em mới khiến em tưởng tượng ra nhiều chuyện như vậy, ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, là do em quá lo âu, thả lỏng…… Sẽ tìm được Y Y, Thiên Nhu cũng sẽ không có chuyện gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]