Trong nháy mắt, cả người Thiên Nhu chấn kinh.
Việc này phát sinh chỉ trong một giây đồng hồ, mắt thấy cô bé đã chạy về phía mình, nửa đường lại bị người ta che miệng bắt đi, trong đầu Thiên Nhu báo động kịch liệt, sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên hướng về phương hướng kia chạy tới.
“Ai đó!!” Cô kêu to một tiếng, ra sức chạy nhanh tới địa phương mà bóng dáng kia vừa mới chui vào, chân dẫm trên một mảnh cỏ mềm xốp: “Là ai! Ra đây!…… Trả con bé lại cho tôi!”
Thiên Nhu hoảng sợ trừng to mắt trong bóng đêm lờ mờ, hai tay vòng trên miệng giống như một cái loa, kêu to: “Ra đây! Trả đứa nhỏ lại cho tôi!…… Y Y, em ở đâu, trả lời chị đi!”
Đột nhiên cô nghe được tiếng động nhỏ, hình như là tiếng bước chân dẫm trên mặt cỏ chạy tới, cô cả kinh chạy về phương hướng đó, thậm chí có cảm giác càng lúc càng gần, còn có thể nghe được Y Y phát ra tiếng “Ưa ưa!” do bị che miệng, cô vạch lung tung ở bụi hoa, cho đến khi chui ra bên kia thì đã tới phía sau chung cư.
Trời tối đen không một tia sáng, Thiên Nhu chỉ có thể nương ánh đèn lờ mờ phát ra từ chung cư để phân rõ vị trí, cô đảo mắt nhìn xung quanh, gấp gáp và hoảng sợ đến độ muốn khóc, giơ tay che miệng, cố đè nén xuống, tập trung nghe ngóng phương hướng người kia ở đâu.
Dám ở bên trong khuôn viên chung cư ngang nhiên chặn bắt một đứa bé như vậy, thật sự là quá lớn mật!!
Nhưng cố tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536963/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.