Từng chữ mang theo sự sắc nhọn, như đao kiếm lạnh như băng hung hăng đâm vào trái tim của Nam Cung Dạ Hi!
Cô ta ngơ ngẩn nhìn Dụ Thiên Tuyết, tưởng tượng ra cảnh con gái thê thảm lưu lạc bên ngoài một mình, có khả năng sẽ gặp chuyện nguy hiểm…… Nam Cung Dạ Hi ôm đầu ngồi xổm xuống, gào khóc: “Y Y…… Y Y của tôi…… Tôi cần con gái, đừng bỏ rơi con bé…… Mọi người hãy giúp tôi, giúp tôi tìm con bé!!” Nam Cung Dạ Hi đứng lên, khuôn mặt đầy nước mắt chạy đến trước mặt Nam Cung Kình Hiên, túm lấy cánh tay anh, nức nở nói: “Anh! Không thấy Y Y…… Anh giúp em…… Nhất định là con bé chán ghét em…… Em biết, khẳng định là con bé không muốn nhìn thấy em nên mới không về nhà……”
Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nắm cổ tay của cô ta, kéo cô ta ra, lạnh lùng nói: “Dù mày không nói, tao cũng sẽ tìm cho bằng được Y Y, nhưng lần sau mày còn la lối khóc lóc om sòm, lại thương tổn chị dâu của mày như vậy nữa, coi chừng tao không bỏ qua cho mày!”
Dụ Thiên Tuyết nhìn anh, lại sờ sờ mặt của mình, ngẫm nghĩ, cũng may, vừa rồi có đánh trả, không bị thiệt thòi.
*****
Những người được phái đi tìm chạng vạng mới trở về, nhìn phòng sách chen chúc người, biểu tình của ai cũng đều rất nghiêm túc.
“Thiếu phu nhân,” Có người giúp việc đi đến bên cạnh nhẹ giọng nói: “Tiên sinh bọn họ ở trong phòng sách nói chuyện, đây là thức ăn của tiểu thư, cần tôi đưa vào phòng không?”
Dụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536958/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.