Chương trước
Chương sau
"Con....." Nam Cung Dạ Hi sợ ngây người, toàn thân run rẩy: "Cái gì tối hôm qua? Tối qua Y Y đã mất tích?? Sao các người biết? Làm sao các người biết?!" 
"Cô út," Tiểu Ảnh ngồi trên ghế salon mở miệng nói: "Tối hôm qua tan học cháu chờ Y Y ở cửa trường, nhưng Y Y không có ra ngoài, cháu đợi đến khi tất cả bạn học đều ra khỏi trường hết cháu mới đi." Đôi mắt trong suốt to tròn đầy sự thành khẩn. 
"Mày?...... Mày biết?" Nam Cung Dạ Hi bỗng cảnh giác, chạy tới nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cậu bé: "Hôm qua mày nhìn thấy Y Y có đi học đúng không? Vậy bây giờ con bé đâu? Con bé đâu?" 
Nhìn ra tinh thần của Nam Cung Dạ Hi có chút không tỉnh táo, Tiểu Ảnh bất đắc dĩ, xoè hai bàn tay nhỏ trắng noãn, lắc lắc đầu bày tỏ mình không biết. 
“Tại sao mày lại không biết!!" Nam Cung Dạ Hi hét lên, ngồi xổm xuống lay bả vai Tiểu Ảnh: "Không phải mày học cùng lớp với con bé sao? Tan học nó đi nơi nào tại sao mày không biết? Mày nói!!" 
Nam Cung Kình Hiên và Dụ Thiên Tuyết đồng thời cau mày, Nam Cung Kình Hiên đứng lên, bỗng nhiên túm lấy tay của Nam Cung Dạ Hi, kéo khỏi bả vai của Tiểu Ảnh. 
Dụ Thiên Tuyết cũng đau lòng, đi qua ngồi xuống ôm lấy Tiểu Ảnh, ôm thật chặt vào trong ngực. 
"Có thời gian thì nghĩ kỹ lại xem mày có làm tròn bổn phận làm mẹ hay chưa, đừng có ở đây rống trẻ con." Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nói. 
"Nhưng nó nói hôm qua nó có nhìn thấy Y Y đúng không? Rõ ràng nó nhìn thấy con bé, tại sao không kêu Y Y cùng về với nó!!" Giọng của Nam Cung Dạ Hi mang theo tiếng nức nở: "Tôi biết rõ tất cả các người đều không thích tôi, cũng không thích Y Y! Nhưng các người cứ thế mà trơ mắt nhìn con bé mất tích hay sao? Con bé còn nhỏ như vậy, các người nhẫn tâm sao?!" 
Dụ Thiên Tuyết không thể nhịn được nữa, nhè nhẹ vỗ lưng con trai, không để cho cậu bé quá để ý đến lời của Nam Cung Dạ Hi, ngước mắt lên nhẹ giọng nói: "Thằng bé cũng phải học hành, tôi kêu Tiểu Ảnh sau khi tan học đi tìm Y Y, thằng bé cũng đi, nhưng năng lực của trẻ con có hạn, cô còn mong cầu xa vời là thằng bé có thể lật cả trường học tìm kiếm Y Y sao? Dạ Hi, cô không nên gấp gáp, cũng không nên trách ai cả, tốt nhất cô hãy nghĩ kỹ lại xem, ngoại trừ vợ chồng cô thì Y Y còn quen biết ai khác hay không, nếu như con bé cố ý mất tích, vậy con bé có khả năng sẽ đi tìm ai?”
"Con bé có thể tìm ai!!!" Nam Cung Dạ Hi tránh khỏi tay của anh trai, ánh mắt ôm hận nhìn Dụ Thiên Tuyết: "Ngoại trừ tôi và Trình Dĩ Sênh thì ở ngoài con bé chẳng quen biết ai cả! Ngay cả ông ngoại và cậu cũng không thích nó, đều không thích nó!! Dụ Thiên Tuyết, chính cô nhìn đi, hiện tại tất cả mọi người đều vây quanh mẹ con cô!! Con của tôi cũng là con cháu trong nhà, tại sao không có ai quan tâm thương yêu nó! Tại sao!!" 
"Mày cố tình gây sự đủ chưa?" Nam Cung Kình Hiên cau mày nói: "Đủ rồi thì đi tìm Y Y đi, mày chính là mẹ của con bé, thậm chí con bé tan học cũng không nhớ đi đón, không phải mày có trách nhiệm lớn nhất sao? Đừng để cho tao nghe những lời loạn thất bát tao kia phát ra từ miệng của mày nữa, hôm nay tao coi như không có nghe, thanh tỉnh một chút cho tao!" 
"Ngay cả anh cũng ghét bỏ tôi......" Nam Cung Dạ Hi rưng rưng nước mắt run giọng nói: "Ngay cả anh ruột cũng ghét bỏ mẹ con tôi!! Tôi biết, từ sau khi tôi cãi nhau với Trình Dĩ Sênh thì các người đều ghét bỏ tôi, tôi không nên về nhà, con gái gả ra ngoài là nước đã tát đi, còn ai trong các người quan tâm đến tôi nữa?!! Không có ai quan tâm tôi!! Hiện tại tôi đã thua, tôi hối hận, gia đình của tôi đã tan nát, các người cười nhạo tôi lúc đầu không nên kết hôn với một tên đàn ông khốn kiếp như vậy có đúng không! Tôi biết rất rõ! Các người đều đang cười nhạo tôi!" 
Đối mặt loại trường hợp cố tình gây sự này, Nam Cung Ngạo càng tức giận hơn, cầm cây gậy lên quăng về phía cô ta, gầm lên: "Mày đi ra ngoài cho tao!!" 
Người trong phòng khách đều kinh hãi, quản gia vội vàng bước tới khuyên can: "Tiên sinh! Tiên sinh đừng nóng giận!" 
Dụ Thiên Tuyết cũng khẽ cau mày, ở trong lòng cô Tiểu Ảnh nhẹ giọng nói: "Mẹ, đây có thật là cô út của con không, IQ thật sự quá thấp...... Tại sao cô út không lo lắng hiện giờ Trình Lan Y thế nào rồi? Lại giống như oán phụ......" 
Nhẹ nhàng che miệng Tiểu Ảnh, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: "Đừng nói những lời như thế, cô út của con sẽ chịu không nổi.” 
Tiểu Ảnh buông tay, từ chối cho ý kiến. 
"Còn động kinh thì đi ra ngoài!" Nam Cung Kình Hiên thấy cô ta lại muốn nổi điên, cau mày bắt lấy cổ tay của cô, lạnh lùng nói: "Mau tỉnh táo lại cho tao, hiện tại việc cấp bách là con gái mày đã mất tích! Mày làm mẹ mà không sốt ruột sao, thái độ như thế này mà muốn người nhà giúp đỡ, tao thấy tìm được con bé thì mày cũng không cần nuôi nữa! Mày có tư cách làm mẹ sao?!" 
"Các người cứ ở đó mà cười nhạo tôi đi!! Con gái tôi mất tích không ai quan tâm, các người đều không quan tâm!" Nam Cung Dạ Hi tiếp tục nổi điên, nén lệ gào lên. 
Dụ Thiên Tuyết cũng nhìn không nổi nữa, chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Nam Cung Kình Hiên, nhẹ nhàng cầm cổ tay của anh, ý bảo anh buông tay: "Ừ, chúng tôi không quan tâm," Ánh mắt trong suốt chăm chú nhìn Nam Cung Dạ Hi, trong trẻo lạnh lùng mà nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: "Rất xin lỗi phải thông báo cho cô biết, Nam Cung tiểu thư, con gái của cô đã mất tích, cách thời gian chúng tôi biết đã gần hai mươi tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này cái gì cũng có thể xảy ra, dù sao chúng tôi cũng không quan tâm, cô không thấy chúng tôi chỉ ngồi ở đây chờ tin tức thôi sao? Còn cần con gái thì tự mình đi mà tìm, không cần thì chúng tôi cũng không có ý kiến, cô xem mà làm đi." Giọng nói của cô êm dịu chậm rãi, không có một chút gấp gáp, trong lúc nhất thời khiến tính tình dữ dằn kia của Nam Cung Dạ Hi không có phát tiết hết.
"Dụ Thiên Tuyết...... Đây đều là cô làm hại, tôi và con gái của tôi đã không còn bất kỳ địa vị gì ở nhà này, những điều này là do cô làm hại!!" Nam Cung Dạ Hi gào thét. 
Dụ Thiên Tuyết gật đầu một cái: "Nếu như không tìm được Y Y, con bé không chỉ không có địa vị, mà còn sẽ xoá tên khỏi cuộc đời của cô vĩnh viễn, nuôi một đứa con hơn năm năm, thời gian không dài cũng không ngắn, nếu như cô hận Trình Dĩ Sênh, cũng hận con gái của mình, vậy cô cứ để cho nó mất tích cũng tốt, dù sao cũng không có ai quan tâm, cô cứ coi như mình không có sinh cũng không có nuôi qua nó, quá tốt." 
Nghe cô nói....., trái tim của Nam Cung Dạ Hi như rỉ máu, cô ta giơ tay đánh tới, ‘Chát!’, một cái tát giòn vang đánh lên mặt của Dụ Thiên Tuyết! Người trong phòng khách đều ngẩn ra, một cái chớp mắt tiếp theo, tất cả mọi người đều cảm thấy phẫn nộ, sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên nhất thời trở nên xanh mét, anh bước tới muốn túm lấy Nam Cung Dạ Hi, nhưng Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng ngăn lại, giơ tay hung hăng tát trả Nam Cung Dạ Hi một cái!! Hai cái tát giòn vang liên tiếp khiến mọi người trong phòng khách đều giật mình sửng sốt, Nam Cung lão gia nhìn cũng sợ hết hồn hết vía. 
"Cô nghe kỹ cho tôi, cái tát này tôi thay con gái cô đánh!" Dụ Thiên Tuyết cáu kỉnh nói, ánh mắt sắc bén lạnh như băng: "Hiện tại, tất cả mọi người đều không biết con bé đang ở đâu, cũng như ở bên cạnh ai, có chịu uất ức hay khổ sở khó khăn gì hay không, mẹ của nó thì vẫn ở chỗ này giả ngây giả dại càn quấy la lối om sòm! Nếu tôi là con bé tôi cũng không về, không bằng tự mình bỏ đi còn có thể thanh tịnh một chút! Không phải không cần con bé sao, rất đơn giản, đừng đi tìm! Cô dám bước ra cánh cửa này một bước thì cô không phải là Nam Cung Dạ Hi!! Nếu ngày nào đó chúng tôi tìm được xác cô bé thì nhất định sẽ nói cho cô biết, Nam Cung Dạ Hi, như cô mong muốn!!"
Hết chương 296
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.