Tiếng súng pằng pằng vẫn liên tục vang trong ngõ hẻm, từng trận tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế truyền đến.
Mưa càng lúc càng lớn.
Thi thể của người hộ vệ nằm sát chân tường, Tiểu Ảnh nằm trong vũng nước bùn khóc lớn, sợ đến mức dùng hết sức giãy dụa muốn tránh thoát thi thể lạnh như băng đang đè nặng trên người, bàn tay nhỏ bấu được rào chắn, cố sức muốn bò ra ngoài.
Bàn tay nhỏ bé trắng noãn kia bởi vì dính nước bùn mà rất dơ bẩn, Tiểu Ảnh bắt lấy mấy lần mới run rẩy bấu được cạnh rào chắn, vẫn khóc nức nở, miệng kêu: "Mẹ ơi", cố sức mấy lần, cuối cùng, trong mưa to tầm tả từ dưới thi thể giãy giụa ra ngoài, bóng dáng nho nhỏ bị mưa to xối ướt run rẩy lảo đảo, quỳ cũng quỳ không ổn định, nương theo rào chắn, chống tay, bò ra phía đầu hẻm khác trong làn đạn chồng chéo bay khắp nơi.
Người hai bên vẫn đang sống mái với nhau, nhưng theo bản năng tránh đi cậu bé phía dưới cỗ thi thể kia.
"Mẹ ơi......" Tiểu Ảnh run giọng kêu to, hai mắt nhạt nhòa đẫm lệ, nước mưa cùng bụi bẩn sặc vào cổ họng làm cậu bé ho khan, bóng dáng nho nhỏ lắc lắc bò trên mặt đất, liếc mắt nhìn chiếc xe bị đụng hỏng cùng làn đạn bay tới bay lui sau lưng, hướng về phía ngõ hẻm trước mặt lảo đảo chạy đi.
"Tiểu thiếu gia!" Hộ vệ núp sát sau chiếc xe màu đen kêu to một tiếng, sắc mặt tái nhợt nhìn bóng dáng nho nhỏ biến mất ở chân tường, cả người hoảng sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536914/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.