Nam Cung Kình Hiên thật sự muốn bị đánh vào mười tám tầng địa ngục —— nếu như có thể chuộc tội.
Buổi chiều, thật vất vả mới dỗ được Tiểu Ảnh đến trường học, ở cổng trường, Tiểu Ảnh ngoắc ngoắc tay để Nam Cung Kình Hiên cúi người xuống.
Nam Cung Kình Hiên có chút tò mò, chỉ thấy Tiểu Ảnh cau mày ghé vào tai anh nói: "Chú có biện pháp nào làm cho mẹ không bắt cháu học lớp một hay không?"
Bề ngoài ưu nhã mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, đôi mắt thâm thúy như biển cả sáng long lanh như kim cương, rực rỡ chói mắt, vuốt ve đầu Tiểu Ảnh một cái, cười yếu ớt nói: "Việc này, mẹ con định đoạt."
Tiểu Ảnh im lặng, âm thầm co tay thành nắm đấm, nghĩ, quả nhiên không thể giúp chú hư hỏng này, nếu không đến lúc đó chú ấy chỉ bênh vực mẹ mà thôi!
"Cháu đi học, sau khi tan học tiếp tục đi nhìn mẹ, chú nhớ là không được bắt nạt mẹ cháu nữa, *lê*quý*đôn*nếu không cháu sẽ tính sổ với chú!" Trước khi đi Tiểu Ảnh không quên quay đầu lại cảnh cáo anh.
Nam Cung Kình Hiên vỗ vỗ bả vai nhỏ của cậu bé, giọng nói trầm thấp: "Chú sẽ không bắt nạt mẹ con, nhưng sau khi tan học không nên tự mình tới bệnh viện, chú đón con."
Tiểu Ảnh kinh ngạc một hồi, nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy có chút quỷ dị.
Trên gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên vẫn giữ sự ưu nhã và bình tĩnh, vỗ vỗ lưng cậu bé, dịu dàng nói: "Đi đi."
Tiểu Ảnh "Oh"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536829/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.