"Đã tỉnh rồi sao?" Nam Cung Kình Hiên yêu thương hỏi, cúi người chăm chú nhìn cậu bé: "Đói bụng chưa? Chú dẫn cháu đi ra ngoài ăn cơm."
Đáy mắt Tiểu Ảnh có sự căm thù cùng khinh thường, nhưng vừa rồi nghe đoạn đối thoại kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Kình Hiên, trong mắt có một ít thay đổi.
"Rốt cuộc chú có yêu mẹ cháu hay không?" Tiểu Ảnh mở miệng hỏi.
Từ trong miệng con trai hỏi đến vấn đề này, Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Ảnh....."
"Đến cùng chú có yêu mẹ cháu hay không?" Tiểu Ảnh cất cao giọng, hàng chân mày nho nhỏ cũng nhíu lại.
Nam Cung Kình Hiên trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: "Yêu, chú rất yêu mẹ cháu." mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Sự bén nhọn trong mắt Tiểu Ảnh giảm sút mấy phần, lạnh lùng nói: "Chú làm thế nào yêu mẹ cháu? Mẹ với chú ở chung một chỗ có vui vẻ không? Sẽ hạnh phúc sao? Khỏi phải một mình chăm sóc cháu khổ cực thế này sao? Chú đã cho mẹ được những gì? Cái gì cháu cũng không nhìn thấy!"
Bị con trai chất vấn, Nam Cung Kình Hiên á khẩu không trả lời được.
Tình yêu, đến cùng anh phải cho cô tình yêu như thế nào?
Cô đã từng vui vẻ hay chưa? Hạnh phúc? Thời điểm anh ở bên cạnh có cảm giác có thể thoải mái dựa vào hay không? *le*quy*don Một người phụ nữ cần có cảm giác an toàn, cần được che chở, cần sự toàn tâm toàn ý, anh đã cho cô được bao nhiêu?
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536828/chuong-168-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.