“Tiểu Ảnh, con ở chỗ này chờ một chút, mẹ đi ra đường đón xe, con không được tùy tiện đi đâu biết không?”
“Dạ, con biết rồi mẹ.”
“Con bảo đảm sẽ không hay sao? Lần trước con đã chạy loạn rồi.” Dụ Thiên Tuyết chầm chậm cau mày, có hơi không yên lòng.
“Con thề với dì nhỏ, con sẽ không chạy loạn.” Tiểu Ảnh giơ lên ba ngón tay, son sắt nói lời thề. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
“Đừng, con đừng chơi trò thề thốt này nữa, mẹ tin con một lần.” Dụ Thiên Tuyết vội vàng ngăn cản cậu bé, nhẹ giọng nói.
Tiểu Ảnh nhất thời rối rắm: “Mẹ, mẹ lợi hại.”
Dụ Thiên Tuyết vỗ vỗ vai cậu bé, đi tới bên trên đường lớn đón xe.
Nam Cung Ngạo ngồi ở trong xe, La Mân Thành ngồi bên cạnh, hai người trò chuyện với nhau nhìn như rất vui vẻ, trên mặt La Mân Thành lại hiện vài phần bất mãn, trọng tâm chủ đề đang cao trào, sau đó rốt cuộc không nhịn được thở dài, trầm giọng nói: “Anh Nam Cung này, Tình Uyển nhà tôi đúng là đợi Kình Hiên ròng rã năm năm rồi, thời gian bọn chúng đính hôn đến bây giờ đủ dài rồi chứ? Như thế nào mà vẫn chậm chạp không kết hôn đây? Đàn ông thì không sao, nhưng tuổi xuân của con gái cứ như vậy mà hao mòn theo năm tháng, ví bằng Tình Uyển không thể kết hôn sớm thì nó ở lại Paris phát triển sự nghiệp của mình cũng tốt, nhưng nó trở về đã năm năm rồi, cứ chờ đợi vô ích như vầy, bên ngoài cũng không tiện ăn nói a!”
Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536757/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.