Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, mở miệng nói: “Cũng được, cháu sẽ tự mình nói với anh ấy.”
Lâu như vậy, cô cũng không biết vì sao lại cùng với Bùi Vũ Triết biến thành loại quan hệ này, rõ ràng, thời điểm vừa mới bắt đầu, không phải là như thế.
Suy nghĩ của cô nhẹ nhàng quay trở về năm năm trước, căn bản là cô không có dự liệu sau này sẽ xảy ra chuyện gì, bất đắc dĩ bị buộc phải đưa ra rất nhiều quyết định, tựa như lúc cô bị đẩy lên bàn mổ vậy, chính thời khắc đó, đột nhiên, cô giơ tay chộp lấy kìm phẫu thuật cắm vào cánh tay mình, trong chớp mắt máu tươi giàn giụa, cơ hồ cô cảm thấy như được giải thoát.
Một khắc kia, y tá trong phòng mổ đều hét rầm lên, cho là cô muốn tìm cái chết.
Người duy nhất trấn tĩnh là một y tá lâu năm, bà cũng kinh ngạc nhìn cô, nhưng vẫn giữ bình tĩnh như cũ, biết rõ là nếu đoạt lại kìm phẫu thuật trong tay cô là quá mạo hiểm cơ hồ là không thể nào, vì vậy bà vội vàng ép buộc mình bình tĩnh, trước hết phải xem cô muốn làm cái gì.
Khi đó, cô bỏ lại kìm giải phẫu, chống đỡ một chút ý thức sau cùng quỳ xuống, đầu gối nện trên mặt sàn lạnh ngắt, giọng run run: “Van cầu bà hãy cứu con của tôi, bà muốn tôi làm bất cứ chuyện gì cũng được.”
Sau này dì Bùi lại nói, “Con gái, dì hành nghề đã nhiều năm, chưa từng gặp qua người nào quật cường chính trực giống như con.”
Khi đó, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536756/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.