Nhưng, không có tác dụng
Uống liên tục ba ly nước nóng đều không có tác dụng, Dụ Thiên Tuyết đau đến mấy ngón tay mềm mại run run tái nhợt, co rút trên ghế ngồi, mi tâm nhíu chặt, mở mắt nhắm mắt đều chóng mặt choáng váng.
Đúng, cô hối hận, cô không nên bướng bỉnh như vậy.
Không biết nguyên do bị đau, rõ ràng là cô chưa đến kỳ sinh lý, nhưng mà đau giống như mấy trăm năm cũng chưa từng đau qua như thế, Dụ Thiên Tuyết chống đỡ thân thể đứng lên, lấy hết dũng khí đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc.
Sau khi gõ cửa cô nhẹ nhàng vặn tay nắm mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm tĩnh như tuyết của Dụ Thiên Tuyết có vẻ suy yếu, trên trán rịn mồ hôi, thanh âm thận trọng nhẹ nhàng: “Nam Cung Kình Hiên, tôi có thể thương lượng với anh một việc không? Tôi.....” Hai hàng mi dày run run rũ xuống, làm dịu đau đớn một chút rồi nói tiếp: “Thân thể tôi thật sự không thoải mái, có thể để ngày mai làm tiếp không? Tôi đảm bảo nhất định sẽ làm xong, anh cũng không gấp một hai ngày, đúng không?”
Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên u ám giống như quỷ Satan, đôi mắt lạnh lẽo đảo qua, tràn đầy khí lạnh khiến người ta rùng mình.
“Ngoan ngoãn về làm cho xong, nếu không tôi không ngại ném cô từ trên đây xuống dưới!” Anh ưu nhã nói xong, thanh âm du dương lạnh lùng thấu xương.
“Anh.....” Dụ Thiên Tuyết tái mặt, muốn lý luận cùng anh, nhưng mà quả thật một chút hơi sức cũng không có.
Thật là người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536718/chuong-79-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.