Mãi cho đến khi tới công ty, Dụ Thiên Tuyết cũng không nói với Nam Cung Kình Hiên câu nào nữa.
Vừa xuống xe thì điện thoại di động của cô vang lên, nhìn thấy số điện thoại gọi tới biểu hiện trên mặt cô cũng ôn hòa hẳn, Nam Cung Kình Hiên nhìn thấy thì có chút căm tức, không biết cô đang nói chuyện điện thoại với tên đàn ông nào, sau cùng còn hơi cau mày chân thành nói một câu: “Lam Úc, cám ơn anh.” Anh thật sự đã nổi giận. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn:ddlequydon
“Xem ra cô đúng là tìm được núi để dựa rồi, thế nào, tên đó bỏ ra bao nhiêu tiền cho em gái cô chữa bệnh, hả?” Thân thể Nam Cung Kình Hiên cao ngất tựa vào chỗ ngồi, đôi mắt sâu xa lạnh lùng quét qua cô gái nhỏ thanh mỹ rung động lòng người đang đứng dưới ánh nắng ban mai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết có vẻ lo âu và bối rối, vừa cúp điện thoại đã chứng kiến biểu tình cương quyết và lạnh lùng kiêu ngạo của Nam Cung Kình Hiên, nét mặt cô thoáng cái cũng khó chịu theo.
“Chuyện không liên quan đến anh! Còn nữa…..Đừng mang tư tưởng xấu xa của anh để suy đoán tôi, rất dơ!” Dụ Thiên Tuyết cau mày nói, có chút yếu đuối nhưng mặt thì nghiêm túc: “Tôi tìm loại đàn ông nào cũng đều được, chỉ cần không phải là anh!”
Nói xong cô xoay người rời đi, mặc cho Nam Cung Kình Hiên ở sau lưng nheo mắt lại nhìn theo, anh ôm hận chậm rãi co bàn tay thành nắm đấm.
*****
Cả ngày, thân thể bủn rủn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-vao-hao-mon-cha-dung-dung-vao-me-con/536717/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.