Cả ba người đi tới căn tin, Lưu Hạ Thanh ngó ngang ngó dọc cuối cùng cũng thấy được mục tiêu,cậu quay sang nói với Tạ Vân Phong:"cậu đi mua giúp tôi một phần cơm đi,lấy nhiều cà rốt vào" 
Tạ Vân Phong gật đầu rồi kéo Lâm Y Trạch cùng đi, Lưu Hạ Thanh thì đứng từ xa nhíu mày nhìn hai người đang vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ kia lẩm bẩm không vui:"có chuyện gì mà cười toe toét thế chứ!" 
Cậu bước nhanh qua sau đó rất tự nhiên mà choàng tay lên vai Trương Hoành Ân,giọng nói rất lưu manh:"úi chà đang nói chuyện gì thế?" 
Trương Hoành Ân cứng người ngay lập tức,cậu ta ấp a ấp úng muốn gạt tay đang đặt trên vai mình ra nhưng lại sợ hãi không dám làm:"k.. không có chuyện gì đâu..." 
Giọng nói rất sợ hãi, sợ Lưu Hạ Thanh 1 mà sợ người đối diện tay cầm đũa miệng vẫn mỉm cười kia 10. 
Trong lòng thầm niệm:ông trời có mắt mau cứu con!nếu cánh tay kia vẫn còn đặt trên vai con thêm vài giây nữa chắc chắn ngày hôm nay sẽ là ngày con tạm biệt cái vai thân yêu này,huhu cứu!!! 
Nhưng ông trời có vẻ không thích cậu ta lắm,Lưu Hạ Thanh không những không bỏ ra còn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh,rất thân thiện nói:"tôi ngồi đây ăn chung được không?" 
Trương Hoành Ân:"..." đừng hỏi tôi! 
Lưu Hạ Thanh nói thêm lần nữa:"được không? 
Trương Hoành Ân như ngồi trên đống lửa,cậu ta khẽ nuốt một ngụm nước miếng đưa ánh mắt sang cầu cứu Lục 
Yến. 
Bấy giờ Lục Yến mới nhàn nhã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3736872/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.