"cậu bị điên à!"
Lưu Hạ Thanh nổi giận đùng đùng chất vấn,Lục Yến tựa đầu vào tường,trên vai đau nhói,trán đã đổ một ít mồ hôi nhưng biểu cảm vẫn an tĩnh như ngày thường.
"không sao mà"
Lưu Hạ Thanh càng nổi giận hơn,nếu không vì lo sẽ ồn đến hai tên kia thì cậu đã quát lên rồi,mắc bệnh anh hùng gì chứ:"cậu đừng có mà oai,lần này là cậu hành động trước, chắc chắn không có lần sau"
Mặc dù trong lòng lo sốt vó ra nhưng bên ngoài vẫn cứng rắn nói,cậu nhìn xuống vết thương kéo dài trên cánh tay hắn, lòng nhói lên từng đợt
Lục Yến cười,hắn bây giờ rất muốn trêu cậu vài câu, nhưng lại sợ cậu thẹn quá hóa giận nên biết điều ngậm miệng lại.
Căn nhà hoang này thủng lỗ chỗ,gió cứ thế lùa vào trong phòng,thời tiết bây giờ đã sắp vào đông rồi nên đêm về khá lạnh.
Lưu Hạ Thanh ngồi sát bên cạnh Lục Yến,cố gắng ngồi lên trước che chở cho hắn ít gió lùa vào,cậu càng lo sợ vết thương trên tay hắn sẽ nhiễm trùng hơn.
Lưu Hạ Thanh cau mày lẩm bẩm:"hai tên chết tiệt,thế mà không mua thuốc để sử lý vết thương"
Lục Yến phì cười,cả người hắn nóng ran,cơ thể cũng nổi lên chút ửng đỏ:"hai tên kia không có tiền mới đi bắt cóc,cậu thấy phần ăn hôm nay rồi, chắc chắn mua hai phần chia ra bốn"
Lưu Hạ Thanh quay ra nhìn hắn,lại nhìn xuống bụng mình:"bụng lại réo lên rồi"
Lục Yến mỉm cười nhìn cậu,trên mặt càng hiện rõ sự lười biếng hơn thường ngày,giọng càng uể oải:"phì,chịu khó chút,hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-em-da-tinh-san-hau-qua-chua-/3727954/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.