"Đồng tiểu thư. . . . . . Có được hay không. . . . . . Cô đem Tiêu đạica nhường cho tôi. . . . . . Tôi không thể. . . . . . Không có anh. . . . . ." Ôn Điềm Điềm cúi đầu thật thấp, gần như là tự lẩm bẩm với chínhmình. Đúng vậy làm thế nào mà đối mặt với chuyện này được chứ? Cầu xinngười khác đem tình cảm nhường lại cho mình đây là chuyện rất hèn mọn.Hơn nữa đây là chuyện trời đất không dung. Ở trước mặt tình yêu, nếu đãyêu một người yêu đến hết tam can sẽ trở nên như vậy hèn mọn. Nhưng làvẫn vui vẻ chịu đựng, cam tâm tình nguyện. Chỉ vì tôi yêu người.
Ba chữ “Tôi yêu người” này nghe thật cảm động nhưng có người vì ba chữnày trở nên trầm mê cùng trầm luân trong đó. Mỗi người, sống trên thếgiới này, đều đang cố gắng được một nửa của chính mình. Ai may mắn thìtìm được ngay từ đầu, ai không may mắn lại tiếp tục tìm kiếm trong mongchờ và đau thương.
“Điềm Điềm, tôi có thể gọi cô vậy không?” Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, trên mặt mang đầy vẻ nhu hòa.
Ôn Điềm Điềm vội vàng gật đầu, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt, cố gắng cười một chút “ Có thể… Chị cứ gọi như vậy cũng được”
“Tôi muốn nói, Điềm Điềm cô rất may mắn, vì cô đã tìm được người mà mình thích” Đồng Thiên Ái có chút cảm khái nói tiếp “ Nhưng tình cảm làmột chuyện không thể ép buộc, nếu như Tiêu đại ca cũng thích cô, tôi sẽnguyện ý rút lui. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3111033/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.