Cô phải nói những gì, ít nhất cũng phải có lời an ủi chứ?
Nhưng vào giờ khắc này,cô không thể nói ra lời! Cô nghĩ muốn tiếp nhận mộtphần tình cảm, tiếp nhận một phần kí thác, nhưng hiện tại không làmđược!
"Anh Bạch Minh, em thấy mệt mỏi, em muốn được nghỉ ngơi!"
Quyết tâm hung ác, đóng cửa lại, ở lúc đó, dường như nghe thấy Tiêu Minh Bạch thấp giọng lẩm bẩm
" Anh sẽ chờ em."
Dựa vào lưng cửa, không thể chịu nổi mất mát, bên miệng không biết baonhiêu lần lẩm bẩm: "Anh Minh Bạch.......Thật xin lỗi.... ....Anh MinhBạch.......Thật xin lỗi.... ...."
Bây giờ, cô chỉ có thể nóinhững lời ấy, có lẽ chỉ có thể nói ba chữ "Thật xin lỗi" này thôi. Cònnhững thứ khác cô không thể làm được.
Mệt mỏi đi vào phòng ngủ,thẳng tắp ngã xuống giường. Đầu chôn sâu vào trong gối, hai tay bịt lỗtai lại, đè nén nội tâm uất ức, yên lặng chỉ nghe thấy nhịp tim củamình.
"Bùm.....Bùm.....", dường như tự nói với mình, trách bản thân ngu xuẩn, cô đã phụ một người tốt như vậy.
Đột nhiên, chợt từ giường nhảy lên, chân đau cũng không thèm để ý, chạy tới phòng khách.
Nhìn bức hình treo trên tường, nhìn người phụ nữ trong hình mỉm cười. Lầnđầu tiên cô luống cuống như vậy, lần đầu tiên sợ hãi như vậy, lần đầutiên cảm thấy lực bất tòng tâm.
"Mẹ, con không có làm sai đúng không" Cô dường như tức giận, nhìn về bức hình rống to.
"Vì cô nhi viện, con phải làm sa? Cho đến bây giờ con đều không nghĩ qua muốn trêu trọc bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3110934/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.