Anh Bạch Minh sao vậy? Sao lại đứng yên một chỗ không đi? Thấy Tiêu Bạch Minh chậm chạp khôngcó phản ứng, Đồng Thiên Ái rốt cục nhịn không được lên tiếng gọi
" Anh Bạch Minh"
Tiêu Bạch Minh lẳng lặng không nói câu nào, xoay người tiến lên phía trước. Ở trước mặt cô, từ từ ngồi nửa người xuống, hai tay hướng về sau vẫy vẫy
" Thiên Ái! Lên nào! Anh cõng em lên nhà!"
Lời vừa thốt ra khiến Đồng Thiên Ái sợ hãi đứng yên tại chỗ, trong lúc nhất thời, hốc mắt dần đỏ lên mang theo chút chua xót trong đó.
" Anh Bạch Minh! Không cần đâu! Em nặng lắm! Em không có chuyện gì sao anhlại phải cõng lên chứ!". Nhanh chóng cự tuyệt ý tốt của Tiêu Bạch Minh,nhưng trong lời nói của cô vẫn mang theo vẻ nghẹn ngào.
Tiêu Bạch Minh ngồi yên như cũ, kiên nhẫn nói
" Gần đây anh luôn ngồi trong phòng, cả ngày chẳng vận động gì cả, tiệnthể hôm nay xem như anh tập thể dục luôn đi. Sao vậy? Em không muốn giúp anh sao?"
Đồng Thiên Ái đứng nhìn bóng lưng của anh, dòng nướcấm áp đâu đó chảy xuôi qua lòng. Anh đã biết. Anh đều đã thấy được. Anhbiết cô bị thương ở chân, cũng biết cô đau đến mức không cử động được.Anh biết rồi, sau đó lại cố tìm lấy lý do dở tệ như vậy, đây đúng là lýdo dở nhất trong tất cả lý do. Nhưng sao cô lại cảm thấy sung sướng vuivẻ đến thế này chứ?
Nâng lên khuôn mặt tươi cười, giả vờ như không biết gì, cẩn thận mà nhào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-toi-chu-tich-tong-tai/3110931/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.