Trước khu phòng bệnh.
" Cố tổng, sắp trễ giờ rồi " Tiêu Hùng nói
" Em vào đi, hôm khác sẽ đến nhà thăm mẹ em sau "
Hạ Nhược Hi liền gục gật. " Chủ tịch, anh đi cẩn thẩn"
Cố Cao Lãng không nói gì, khoé môi chỉ khẽ cong lên. Quẹt chiếc mũi nhỏ một cái rồi quay đi, một cử chỉ giản đơn nhưng lại hiện rõ sự yêu chiều.
Hạ Nhược Hi không hiểu mình bị gì, chỉ một hành động nhỏ của anh cũng làm trái tim cô như sắp nhảy tọt ra ngoài. “Đây là cảm giác gì?” cô tự hỏi mình.
" Chủ tịch, áo.." Nhìn vào chiếc áo trên người mình, cô nghĩ rằng anh đã quên, liền nói với theo.
" Giữ lấy đi, đừng để lạnh " Cố Cao Lãng đáp lời nhưng không nhìn lại.
Hạ Nhược Hi cười nhìn theo bóng anh khuất dần. Con người này luôn khiến cô lú lẫn chưa bao giờ nắm bắt được tâm tư. Có lẽ ngoài anh ra đến cả trời cũng không biết anh đang nghĩ gì. Cô thẩn thờ một lúc rồi quay về phòng
Vừa đặt chân vào, bầu không khí liền trở nên căng thẳng, nhìn sắc mặt của mẹ, cô đoán chắc là nhỏ Ngọc Kiều không muốn cô sống yên, gọi đến nói bậy bạ gì nữa rồi đây.
" À.. mẹ"
" Đó là áo của ai? Người con trai vừa rồi là ai?"
" Hả..? Mẹ thấy hết rồi à?"
" Không những thấy, mà mẹ còn thấy người con trai đó nựng nịu con.., con thật sự hư hỏng giống như An Kỳ nói sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-tong-tai-ong-chong-bat-dac-di-la-anh-co-y-bay-em/2792425/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.