Tần Dao theo sau Dạ Huyền đến chỗ Vân Quý Phi, mới mấy ngày không gặp mà trông khí sắc của nàng kém hơn hẳn. Vì cơ thể nhiễm lạnh, nên từ dạo cuối thu Vân Quý Phi đã bắt đầu ốm yếu. Nghe nô tỳ báo là Dạ Huyền đến, nàng mới chịu ra gặp mặt. Không ngờ đi cùng hắn còn có Tần Dao. Vân Quý Phi nhìn bộ y phục trên người đứa cháu gái, khẽ nhíu mày:
- Con tự ý trốn đến đây, nếu để tổ mẫu con biết được sẽ trị gia pháp đấy.
Tần Dao cúi đầu hành lễ, cười đáp:
- Vậy nên con mới mong cô mẫu có thể vì tấm lòng hiếu thảo của Dao Dao mà nói tốt vài lời.
Vân Quý Phi lắc đầu, vờ mắng:
- Chỉ biết bày trò. Phụ thân con đã có ta chăm sóc làm sao xảy ra chuyện được. Đến cũng đến rồi, mau ngồi đi.
Tần Dao cùng Dạ Huyền ngồi xuống, Vân Quý Phi lúc này mới nhớ tới hắn, cất giọng hỏi thăm.
- Sao hôm nay rảnh rỗi đến chỗ ta vậy? Chuyện của Dao Dao lần trước còn chưa cảm ơn điện hạ, cũng may có điện hạ đỡ lời.
Dạ Huyền liếc Tần Dao, chậm rãi đáp:
- Nương nương đừng nói thế, là chuyện nên làm mà thôi. Cũng giống như lần trước quận chúa giúp ta ở trước mặt phụ hoàng, ta mới không bị cấm túc.
Tần Dao nghiến răng, vụn trộm đập hắn, mỉm cười lãng sang chuyện khác:
- Cô mẫu, phụ thân con sao rồi. Có biết là kẻ nào đã làm không?
Vân Quý Phi lắc đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-dien-ha-hac-am/2542048/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.