Buổi tối, Tần phu nhân mới đến thăm con gái. Nhìn thấy Tần Dao chán nản nằm bò trên án thư mà lắc đầu thở dài:
- Xem con kìa, càng ngày càng không ra dáng thục nữ gì cả.
Tần Dao không để ý đến lời nói của mẫu thân, tầm mắt cô sớm đã rơi trên dĩa điểm tâm trong tay bà. Viết tới viết lui từ sáng đến giờ, cô sắp đói đến hoa mắt rồi đây. Tần phu nhân cũng chú ý đến dáng vẻ đói khát của cô, mỉm cười nói tiếp:
- Chép cả buổi rồi, đã biết mình sai ở đâu chưa?
Tần Dao ủ rũ đáp:
- Con không nên tự ý vào cung.
Tần phu nhân lại lắc đầu, đặt dĩa điểm tâm lên bàn trước mặt Tần Dao.
- Nha đầu, tuổi còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Chép tiếp đi.
Tần Dao ngẩn ra nhìn mẫu thân quay người đi khỏi phòng. Cô há miệng nửa ngày mới quay đầu hỏi Thúy Lan nãy giờ vẫn yên lặng đứng cạnh:
- Này là ý gì?
Thúy Lan nhìn cô, chậm rãi đáp:
- Lão phu nhân bắt quận chúa chép kinh là để quận chúa tự ngẫm xem bản thân đã sai cái gì. Ngày nào còn chưa nghĩ ra thì ngày đó vẫn còn phải chép. Quận chúa, tiếp tục đi.
Tần Dao nhìn Thúy Lan, bực bội ném chiếc bút lông lên bàn.
- Không viết nữa, ta đi tìm tổ mẫu.
Tần Dao định đứng lên thì Thúy Lan đã nắm lấy vai cô ấn trở về.
- Bây giờ e là không được đâu quận chúa. Người vẫn là ngoan ngoãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-phai-dien-ha-hac-am/2542045/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.