Buổi sáng lúc chưa xuống giường cô còn nghe thấy dì Lưu nói doanh trại có việc gấp, muốn Cố thủ trưởng tới doanh trại.
Nhưng Cố thủ trưởng vẫn từ từ, đi rồi còn quay về nhà, vẻ mặt không nhìn thấy một chút khẩn trương nào.
Điều này làm cho Khả Lan cảm thấy, doanh trại chắc không có việc gấp,mà là có chuyện hơi kỳ quái. thỉnh thoảng sẽ nhìn trộm người quân nhânđi ở phía trước, đen thui lui, tròn người, trên vai là một gạch hai sao, chắc phải là trung úy.
Khả Lan vẫn nhìn chằm chằm truy úykia, mà người trung úy sau khi cảm thấy có người nhìn mình, cũng quayđầu nhìn về phía Khả Lan, lúc thấy Khả Lan đang nhìn mình, lại xấu hổquay đầu lại.
Thấy bộ dáng của trung úy, Khả Lan lại nhẹ nhàng cười, cười không ra tiếng, đôi mắt nheo lại thành hình bán nguyệt.
Khả Lan cùng trung úy nhìn tới nhìn lui, Cố Thành Viêm tự nhiên cũng sẽ nhìn thấy.
Trong lòng khẽ nhúc nhích, trong mắt tóe lên một tia lạnh lùng, bàn tay đưa tới bao quanh eo Khả Lan.
Miệng không nóng không lạnh nhỏ giọng nói: “Nhìn gì mà mất hồn vậy?”
“Hả?......” Đột nhiên nghe thấy Cố thủ trưởng lên tiếng, Khả Lan nhấtthời không hiểu ý của Cố thủ trưởng, theo bản năng ngẩng đầu, lại nhìnthấy đôi mắt đen nhánh như mực của Cố thủ trưởng, bình tĩnh tự nhiênnhìn mình, mặt ngoài không có biểu hiện gì, nhưng mà câu nói kia lại đầy ắp cảnh cáo.
“Không có nhìn gì.” Khả Lan sững sờ một hồi lâu, vội vàng trả lời không nhìn cái gì.
Nhưng sau khi nói ra, Khả Lan lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-sep-lon/47340/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.