Khen ngợi, đọc diễn văn, hoa tươi, vỗ tay.
Đinh tai nhức óc.
Cố đại tá thăng làm Cố thiếu tướng.
Trao danh hiệu, là cấp bậc cao nhất quân đội, có vài người, cả đời cũng không giành được danh hiệu này.
Mà có vài người thăng chức trước ba mươi tuổi! Như Cố Thành Viêm.
Tuổi trẻ tài cao!
Buổi lễ khen thưởng, từ lúc bắt đầu, đến kết thúc, Khả Lan chỉ nói mấy câu với Dương Tử Sở ngồi bên cạnh.
Sau đó vẫn ngồi im lặng, nhìn một nhóm người lập công lên nhận huân chương.
Còn có vài cô gái vì lần tham ô lần này mà phải đi nằm vùng.
Có thể Khả Lan biết, không biết, cũng không ít người nhìn quen mắt, lại không nhớ nỗi đã gặp ở đâu.
Lúc này, mặc dù sắc mặt Khả Lan bình tĩnh, nhưng trong lòng lại phức tạp và run rẩy, thật lâu không cách nào bình tĩnh.
Tay cô nắm chặt thành ghế, ngón giữa khó có thể che giấu run rẩy.
Cô không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm tình của mình lúc này, cũng không cách nào hình dung Cố thiếu tướng người ngồi trước cô.
Một năm lẻ mười tháng! Trong một năm lẻ mười tháng này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Khả Lan cũng không biết lễ tuyên dương kết thúc lúc nào.
Chỉ nhớ rõ, lúc cô còn đang suy nghĩ lung tung, cả người bị người khác kéo đi.
“Mất hồn?” Giọng nói đậm đà quen thuộc, vang lên bên tai cô.
Cô ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt tối tăm như mực của Cố Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-nham-sep-lon/2085767/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.