"Tiểu thư, chủ nhân có tức giận không?" Hoàng Nhi khiếp sợ, lo lắng hỏi. 
Sau khi bị Lý Quả kéo đi, tim nàng vẫn đập dồn dập, đến giờ vẫn chưa ổn định, đúng là dọa chết nàng. 
Lý Quả kéo Hoàng Nhi chạy vào phòng, liền đóng cửa lại, khóa kỹ, lúc này mới dám đứng thở dốc, tim vẫn đập thình thịch. 
"Sợ cái gì? Anh ta dám làm, sẽ không sợ chúng ta thấy. Đáng đời hai kẻ lưu manh đó." 
Lý Quả mắng lưu manh, mắng đến rất thuận miệng, cường điệu một tràng dài, quyết định tặng tội danh cho bọn họ. 
Hoàng Nhi gật đầu không được, lắc cũng chằng xong, cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không biết nói thế nào. 
"Vậy, tiểu thư, chủ nhân có thể gây khó dễ cho chúng ta không?" Nàng lo lắng nhất chính là điều này, chứ không phải là chuyện vô tình thấy được việc tốt của chủ nhân và phu nhân. 
"Sao em nhát gan thế? Anh ta dám ư, không phải còn có chị sao?" Lý Quả trợn mắt, hùng hổ nói, dáng vẻ hệt như một chị cả. 
Lần này, làm cho Hoàng Nhi không thể kiềm chế bản thân, cảm động đến rơi nước mắt, bởi vì, chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như thế. 
Tiểu thư thật tốt, tiểu thư rất tốt, tiểu thư là người rất tốt! Trong lòng nàng không ngừng hô, quyết định có đánh chết cũng không rời khỏi tiểu thư. 
Woa, Hoàng Nhi đâu cần phải như vậy? Sợ đến thế ư? Hay là quá cảm động? 
Lý Quả vừa thấy Hoàng Nhi khóc, liền hơi luống cuống, không biết nên an ủi thế nào mới tốt, đành phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-lam-xa-vuong-luu-manh/1580417/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.