"Á, lưu manh. . ." Lý Quả sửng sốt nhìn dáng vẻ trần trụi của hai người, sau đó không nhịn được hét to, rồi xoay người bỏ chạy, nhưng lại chẳng có lòng tốt đóng cửa giúp bọn họ.
Lưu manh!
Nghe xong, Mặc Nhật Tỳ và Ngu Cơ đều dừng động tác, có chút sửng sốt, sau đó vẻ mặt vô cùng khác biệt. Mặc Nhật Tỳ thì dở khóc dở cười, còn Ngu Cơ lại cực kỳ tức giận, tất cả khát vọng đều hóa thành hư ảo.
"Tôi đi tắm trước." Sau khi chạy ra, Lý Quả liền thấy quản gia Lâm đứng cách đó không xa, bất đắc dĩ nhìn mình, còn Hoàng Nhi thì ngây ngốc đứng bên cạnh, cô đành phải cười gượng, vội vàng nói.
Dứt lời, hai má cô đỏ bừng lên, kéo Hoàng Nhi chạy như bay, mặc kệ người khác nghĩ gì. Dù sao cũng không phải mình mất mặt, là bọn họ bị bắt gặp chứ đâu phải mình.
"Đứng dậy." Mặc Nhật Tỳ chẳng thèm để ý đến ánh mắt kẻ khác, nhưng là, sau khi Lý Quả bất ngờ xông vào, hắn liền hết hứng, nhàn nhạt ra lệnh cho Ngu Cơ đang ngồi trên người mình, không có nửa điểm dục vọng.
Vì chuyện ban nãy, thân thể nóng rực của Ngu Cơ đã giảm đi vài phần, đang định ra sức cứu vãn. Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Vương ra lệnh như thế, trong phút chốc làm cho ả cực kỳ uể oải, cực kỳ căm phẫn.
Đồ tiện nhân! Tuy sắc mặt ả hơi kém, nhưng vẫn cực kỳ nghe lời, vội rời khỏi người hắn, yếu ớt ngã sang bên cạnh, dịu dàng nhìn hắn, tủi thân mở miệng.
"Vương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-lam-xa-vuong-luu-manh/1580416/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.