Mặc Nhật Tỳ giả vờ thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhã nhặn nói: "Càm ơn các bạn, tôi sẽ đối xử tốt với Quả Quả." 
Đúng, đối xử tốt với cô gái này, đúng là quá vui mà, hiện tại, hắn không thể buông tay rồi. 
Đối xử tốt với mình? Lý Quả nghe xong, mặt mày nóng lên, không được tự nhiên. Với vài ba câu nói, anh ta liền quyết định hết tất cả sao, cô có liên quan gì đến anh ta sao? 
"Tôi và anh là không thể, tôi cũng không cần anh đối xử tốt với tôi." Cô lập tức chạy ra, kích động hét lên. Người đàn ông này nhã nhặn như vậy, nhưng sao vẫn khiến cô cảm thấy rất gian tà? 
Nụ cười của Mặc Nhật Tỳ lập tức biến mất, có chút đau lòng bước đến gần cô, trầm giọng nói: "Quả Quả, đừng như vậy mà, em đối xử với bọn chúng tốt như vậy, giống y như mẹ chúng vậy, sao em lại đối xử như thế với tôi?" 
Đối tốt với rắn? Giống như mẹ chúng? Lý Quả bị ví như vậy, tức giận đến mức không biết nên cười hay khóc. 
Anh ta nghĩ rằng cô bằng lòng à? Cô là bị bắt ép, bị ép buộc, bị cưỡng ép đó. 
Có trời mới biết lúc trước cô sợ rắn bao nhiêu, chán ghét chúng bao nhiêu, nếu không phải vì bạn thân, thì cô đã sớm chạy mất dép rồi. 
"Dừng lại, anh không cần nói nghe xuôi tai như vậy, tôi ghét rắn, vì chúng nó mà tôi đã rất khổ sở, tôi cũng không có cái sở thích nuôi rắn, cũng không có hứng thú với người nuôi rắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-lam-xa-vuong-luu-manh/1580323/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.