Anh ta ngồi đối diện tôi, thấy anh ta, tôi để tờ báo qua một bên.
Trên bìa tờ báo là tin tức của anh ta, ánh mắt của anh ta rơi xuống tờ báo nằm bên cạnh tôi, mày nhíu chặt, có vẻ không vui.
"Trong phạm vi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tờ báo nào." Giọng nói của anh ta trầm thấp lạnh lẽo.
"A!" Tôi đáp một tiếng, tiện tay ném tờ báo vào sọt rác: "Thật xin lỗi, tôi không biết là anh ghét nhìn thấy mấy tờ báo, sau này tôi sẽ không mua nữa."
Giọng nói của tôi bình thản, khéo léo.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi càng thêm kỳ quái, dường như có chút hoang mang: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Tôi nuốt một ngụm cháo, ngẩng đầu nhìn anh ta: "Anh cảm thấy là tôi có gì muốn nói với anh sao?"
"Chuyện tối hôm qua tôi không có về, em không có gì bất mãn sao?"
"Đó là do anh có việc bận." Tôi chủ động tìm cái cớ cho anh ta, người bận rộn như anh ta, ban đêm không về nhà là chuyện hoàn toàn có thể lý giải!
"Tin tức đăng trên báo, em không có gì muốn hỏi tôi sao?" Chân mày anh ta nhíu lại càng chặt hơn.
"Scandal thôi, tôi cũng từng bị rồi, không nên để ý tới." Tôi lạnh nhạt nói, ăn xong một chén cháo, tôi ăn thêm chén nữa, khẩu vị hôm nay thật tốt.
"Suốt buổi tối hôm qua em cũng không có gọi điện thoại cho tôi!" Những lời này của anh ta giống như đang oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162848/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.