"Tất cả!" Tôi ăn xong một ngụm cháo cuối cùng, lau miệng nói: "Tôi ăn no rồi, anh cứ từ từ mà ăn." Nói xong đứng lên, chợt nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi, nếu lần sau anh không về, hy vọng là anh sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết."
Nếu anh ta không về, tôi cũng không cần ở nơi này, một người ở trong căn phòng lớn như vậy, lạnh lẽo đáng sợ, để tôi dành thời gian chăm sóc ông ngoại không phải là tốt hơn sao!
"Em nói xong chưa?" Khuôn mặt anh ta âm trầm, giống như là tôi đã nói cái gì làm anh ta mất hứng.
Tính tình anh ta sao lại thất thường như vậy chứ? Tôi có nói cái gì làm anh ta mất hứng sao?
"Ừ, tôi nói xong rồi, mời anh chậm dùng." Tôi cũng lười quan tâm anh ta, trở về phòng thay một bộ quần áo, rời khỏi biệt thự.
Bộ phim chiếu rạp thật ăn khách, đạo diễn rất cao hứng, tự bỏ tiền mời tất cả nhân viên công tác và diễn viên trong đoàn làm phim đi ăn.
Đạo diễn mời khách, mọi người cũng nể mặt, tất cả mọi người đều có mặt đông đủ.
Mọi người bàn luận về những cảnh hài hước trong quá trình quay chụp của bộ phim, cười đến nghiêng ngả, không khí thật sôi động, tôi cũng là lần đầu tiên cùng ngồi nói chuyện phiếm với mọi người. Cơ hội như vậy, sau này sẽ không có nữa.
Một bộ phim kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán đi, không biết khi nào mới lại có cơ hội hợp tác cùng nhau nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162847/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.