Tôi muốn bỏ trốn! Đột nhiên tôi rất muốn chạy trốn, thoát khỏi móng vuốt của anh ta, bất kể phải trả cái giá nào, tôi phải rời đi, tôi không muốn ở bên cạnh anh ta nữa.
Tôi không chịu nổi tính cách ngang ngược bạo lực của anh ta! Tiếp tục thế này, sớm muộn gì tôi cũng bị anh ta đánh chết!
Tôi nhất định phải rời khỏi đây, nhất định!
Tôi bị giam giữ! Suốt một ngày một đêm, Lục Minh Hiên cũng không thèm đến tìm tôi.
Như vậy cũng tốt, tôi tình nguyện muốn anh ta không đến tìm tôi, chứ không muốn anh ta lại đến đây cãi nhau với tôi.
Anh ta không có ý định muốn bỏ đói tôi, đến giờ cơm, sẽ có người giúp việc đem đồ ăn đến, sau đó khóa cửa lại.
Tôi nghĩ rồi, muốn rời khỏi đây có hai cách, một là leo cửa sổ, hai là thừa dịp người giúp việc mở cửa đưa cơm vào, tôi sẽ xông ra, chỉ có điều hai cách này đều không thực tế.
Nếu leo cửa sổ, mặc dù chỉ là tầng hai, nhưng cũng tương đối cao, phía dưới là nền xi măng, té xuống không chết cũng què! Cho nên biện pháp này tạm thời không tính.
Còn cách thứ hai, coi như đánh người giúp việc bất tỉnh xong chạy ra khỏi phòng, ở ngoài có nhiều vệ sĩ như vậy, hẳn là không ra khỏi cửa nổi.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến âm thanh mở khóa.
Một bóng dáng cao lớn đi vào, tiếng bước chân trầm ổn kia, tôi không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
Trừ Lục Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/choc-gian-co-vo-nho-ong-xa-tong-tai-qua-kieu-ngao/3162747/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.